Chương trước
Chương sau
Đến khi Tô Hàn Yên hồi phục lại tinh thần, trùng hợp nhìn thấy Lam Phong đang ngây ngốc nhìn mình, sắc mặt bỗng chốc lạnh xuống: “Lưu manh!”
“Lưu manh? Sao tôi lại thành lưu manh rồi? Cô đúng là không biết thưởng thức. Cô có biết cái gì là lưu manh không? Có muốn tôi mở lớp bồi dưỡng cho cô không?” Lam Phong vắt chéo chân, vẻ mặt trêu đùa, bắt chước dáng vẻ của một tên lưu manh.
“Khốn nạn!”
Không biết vì sao, nhìn thấy hành động của Lam Phong và nghe được lời hắn nói, trong lòng của Tô Hàn Yên lại dâng lên cơn tức, lạnh lùng nói: “Biết tôi tìm anh đến có chuyện gì không?”
“Để tôi nghĩ xem nào.” Lam Phong đánh giá Tô Hàn Yên không chút kiêng kị, giọng nói đùa cợt truyền ra từ trong miệng hắn: “Chẳng lẽ tối hôm qua về đập vỡ nút áo, sau đó phát hiện ra cô đã hiểu lầm tôi, sau đó lương tâm cắn rứt, hôm nay chuẩn bị mời tôi ăn cơm để xin lỗi sao?”
Tô Hàn Yên thờ dài một hơi, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận là nút áo này là máy nghe trộm mini nhưng đây lại quả thực là sự thật. Tối hôm qua sau khi đập nát nút áo này phát hiện có liên quan tới việc mình bị bắt cóc, khiến cho cô có gặp khủng hoảng rất lớn, gần như thức trắng đêm không ngủ được.
Yên lặng một lát, Tô Hàn Yên mở ngăn kéo lấy nút áo đã bị nát ra, nhìn con chip trong đó, nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Ừm, nút áo này quả thực là máy nghe trộm.”
“Vậy có phải coi như cô đã thừa nhận rằng cô đã hiểu lầm tôi rồi không hả? Còn coi tôi như biến thái mà đánh vậy! Cô cũng nên nhận lỗi với tôi đi chứ?” Lam Phong tương đối vừa lòng với thái độ của Tô Hàn Yên.
“Hừ, muốn tôi xin lỗi sao? Tôi là bà chủ của anh đấy! Anh có tin là tôi sẽ đuổi việc anh ngay lập tức không?” Nghe được những lời Lam Phong nói, trong lòng Tô Hàn Yên lại dâng lên một cơn tức giận.
“Bà chủ mà sai thì cũng phải xin lỗi thôi, cô không xin lỗi cũng được, vậy mời tôi ăn ba bữa cơm đi. Nếu không chúng ta sẽ không nói chuyện tiếp nữa, cho dù là cô muốn đuổi việc tôi cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì.” Lam Phong thoải mái cười nói.
“Khốn nạn! Anh đang uy hiếp tôi đấy à!”
Tô Hàn Yên tức giận đến nghiến răng, cô còn chưa từng chủ động đi mời gã đàn ông nào ăn cơm đâu, hơn nữa cô thật sự không ngờ suy nghĩ của mình lại bị tên lưu manh này đoán được. Nếu không phải cô có chuyện cần nhờ hắn giúp, thì sẽ tuyệt đối không gọi hắn đến đây.
Do dự một lát, Tô Hàn Yên lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không mời anh ăn ba bữa, nhiều nhất là một bữa mà thôi.”
Lam Phong nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ok! Nói đi, gọi tôi tới vó việc gì?”
“Hôm qua tôi về nhà đập nút áo xác định được đó là máy nghe trộm. Sau đó, tôi đã lập tức cho người khống chế người dọn dẹp quần áo của tôi là hai người giúp việc và một bảo mẫu, chỉ có ba người đó mới có thể tiếp xúc được quần áo của tôi, tôi hoài nghi là chuyện này có khả năng là do một trong ba người đó làm nhưng tôi không biết là ai, cho nên muốn nhờ anh điều tra giúp tôi.” Tô Hàn Yên im lặng một lát rồi từ từ nói.
“Cô không phải là có đội bảo vệ sao? Gọi bọn họ là được rồi, việc gì phải gọi tôi? Hơn nữa cô tin tưởng tôi như vậy sao?” Lam Phong lười biếng duỗi lưng, tỏ vẻ mệt mỏi nhưng trong lòng vô cùng khen ngợi với hành động quyết đoán của Tô Hàn Yên: “Chỗ này của cô không có trà sao? Tôi khát nước quá!”
Lam Phong nhìn xung quanh cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cái cốc được bày trên bàn làm việc của Tô Hàn Yên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Hàn Yên, hắn bưng cốc kề lên miệng uống, mặt vô cùng hưởng thụ: “Ừm, đại hồng bào loại tốt nhất, không hổ danh là trà ngon…”
“Tên khốn nạn đáng chết này!”
Giờ khắc này, trong lòng Tô Hàn Yên muốn giết chết Lam Phong, đây là cái cốc cô vẫn hay dùng đấy!
Đây có được tính là hôn gián tiếp không?
Tô Hàn Yên cũng không chú ý tới nụ cười đắc ý trên mặt Lam Phong.
“Khụ khụ…”
Ho khan hai tiếng, Lam Phong làm bộ nghiêm túc nói: “Sao lại ngẩn người rồi? Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu đấy.”
Tô Hàn Yên cố gắng đè xuống cơn tức trong lòng, lạnh lùng nói: “Chuyện này chỉ có một số ít người biết nhưng bọn họ không biết cách thẩm vấn, không hỏi ra được gì cả. Về phần vì sao tôi lại tin tưởng anh, là vì anh đã giúp tôi ở sân bay, hôm nay lại cứu tôi. Hơn nữa từ trước đến nay chúng ta không có xung đột gì về mặt lợi ích!”
“Làm sao cô biết được giữa chúng ta không có xung đột vì lợi ích?” Lâm Phong suy nghĩ hỏi.
“Trực giác của phụ nữ!” Tô Hàn Yên lạnh lùng nói: “Trực giác của tôi chưa bao giờ sai cả, hơn thế nữa nó còn cứu tôi rất nhiều lần.”
“Trực giác của phụ nữ sao? Cô là phụ nữ à?” Lam Phong không thèm che giấu ánh mắt của mình, đánh giá Tô Hàn Yên từ đầu đến chân.
“Khốn nạn!”
Tô Hàn Yên tức giận, cầm lấy ông đựng bút ném về phía Lam Phong, lại bị Lam Phong tránh được.
“Ơ kìa! Đừng nóng giận như thế, tôi thừa nhận trực giác phụ nữ của cô vô cùng chính xác.” Lam Phong vẫn mỉm cười như trước, cố ý nhấn mạnh hai chữ “phụ nữ”.
“Hừ, tôi mặc kệ anh là ai, anh tới công ty tôi có mục đích gì nhưng tôi cảnh cáo anh, không được làm việc gì ảnh hưởng tới công ty của tôi.” Đôi mắt Tô Hàn Yên nhìn chằm chằm vào Lam Phong, cảnh cáo nói.
“Hay nhỉ! Cô nghĩ hơi nhiều rồi, tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ trong công ty mà thôi, chỉ muốn làm việc đàng hoàng tử tế kiếm tiền, tôi còn có mục đích gì nữa chứ?’ Lam Phong vỗ vỗ ngực, làm như nghiêm trang nói, chỉ là nhìn thấy nào đi chăng nữa lời nói và động tác của hắn cũng đều có chút buồn cười.
“Hừ, hi vọng là thế.” Tô Hàn Yên hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói.
“Này, bao giờ thì cô muốn tôi giúp cô đi điều tra thẩm vấn?’”Lam Phong nghĩ một chút rồi hỏi.
“Chuyện này làm càng nhanh càng tốt, tối hôm nay đi.” Tô Hàn Yên nghĩ rồi nói.
“Được thôi nhưng mà cô phải mời tôi ăn cơm trước!” Lam Phong nhìn chằm chằm vào Tô Hàn Yên.
“Được!” Tô Hàn Yên gật gật đầu, đánh giá Lam phong, đây là người dàn ông một mình cứu cô ra khỏi tay của Hắc Lang Hội lừng danh.
Nghĩ tới kinh nghiệm ngày hôm qua, Tô Hàn Yên chau mày, một lát sau mở miệng nói: “Anh có thể giúp tôi đi điều tra xem vì sao hôm qua Hắc Lang Hội lại muốn bắt cóc tôi không? Tôi cũng đã phái người đi điều tra nhưng chỉ kết luận được là do Hắc Lang Hội muốn bắt cóc tôi để tống tiền mà thôi.”
“Xem ra tổng giám đốc như cô thực sự không thích hợp làm việc này!” Lam Phong suy nghĩ, mở miệng nói: “Vấn đề này hôm qua tôi cũng đã hỏi giúp cô, tôi nghĩ đáp án nhất định sẽ khiến cô giật mình.”
“Đáp án là gì?” Tô Hàn Yên vội hỏi.
“Tập đoàn Lam thiên, Lam Kiếm Tinh!” Lam Phong không nhanh không chậm nói.
“Cái gì?”
Nghe được đáp áp từ miệng Lam Phong, vẻ mặt của Tô Hàn Yên kinh ngạc: “Sao có thể là hắn ta được?”
Lam Kiếm Tinh, người thừa kế tương lai của tập đoàn Lam Thiên, hai mươi tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ tại đại học Harvard, sau khi về nước, vào làm việc cho tập đoàn Lam Thiên, hắn ta đã khiến cho tập đoàn Lam Thiên phát triển vượt bậc. Lam Kiếm Tinh luôn đau khổ cố gắng theo đuổi Tô Hàn Yên. Trong ấn tượng của Tô Hàn Yên, hắn ta cũng là một người đàn ông không tệ chút nào, có được địa vị cao trong giới thương nhân, là một trong tứ đại thiên vương của Tô Hải, cũng có thể xứng đáng song hành với danh hiệu người đẹp thương giới của Tô Hàn Yên.
Tô Hàn Yên không nghĩ tới sự việc bắt cóc ngày hôm qua lại do hắn ta bày ra?
“Có nhầm lẫn gì không vậy?” Tô Hàn Yên im lặng một lát nói.
“Làm sao có thể sai được? Đây là do chính miệng Lôi Báo nói với tôi.” Lam Phong mỉm cười tiếp tục nói: “Cô đừng bị vẻ bề ngoài của hắn che mắt, ham muốn và dã tâm của tên kia cũng khá lớn đấy. Theo như Lôi Báo nói Lam Kiếm Tinh vì muốn thôn tính Ức Vạn, đoạt lấy cổ phần của Ức Vạn, mà luôn nhiệt tình theo đuổi cô nhưng không thành công. Vì thế mà hắn ta không thể nhẫn nại được nữa, cho Lôi Báo một ngàn vạn để bắt cóc cô đưa về biệt thự của Lam Kiếm Tinh, gạo nấu thành cơm. Như thế hắn vừa có được cổ phần của Ức Vạn lại vừa có thể ôm được mỹ nhân về, một mũi tên trúng hai con chim.”
“Nhưng mà, có lẽ kết cục tối qua mới là kết cục hắn ta mong muốn muốn nhất. Tôi nghĩ sau khi tin tức cô bị bắt cóc và được cứu truyền ra ngoài, nhất định là thời điểm cô yếu đuối nhất, cần một bờ vai để dựa vào. Đây là cơ hội mà hắn ta có thể lợi dụng được. Cho nên tôi đoán hôm nay hắn ta rất có khả năng sẽ thổ lộ tình cảm với cô, nói sẽ yêu cô, muốn bảo vệ cô vân vân.” Lam Phong nghĩ nghĩ, như cười như không nói.
Nghe được những lời Lam Phong nói, Tô Hàn Yên cau chặt mày, sắc mặt vô cùng khó chịu, lặng im suy nghĩ.
“Đương nhiên, cô có thể không tin giả thuyết của tôi. Nhưng mà, tôi có thể khẳng định với cô, nếu hôm nay hoặc ngày mai hắn ta thể hiện sự quan tâm thái quá với cô thì chắc chắn chuyện này có liên quan tới hắn ta, nếu hắn ta thổ lộ với cô thì nhớ kỹ nhất định là hắn ta sai người bắt cóc cô.”
Nói xong, Lam Phong từ từ đứng dậy, trong ánh mắt muốn giết người của Tô Hàn Yên, lại cầm cốc của cô lên, uống một ngụm.
Buông cốc xuống, Lam Phong cũng không nhìn lại nữa mà đi khỏi, trước khi ra khỏi cửa cũng không quên nói một câu khiến cho Tô Hàn Yên giận đến phun lửa.
“Tôi đi đây, cảm ơn trà ngon của cô!”
“Tên khốn nạn này!”
“Choang!”
Lúcc Lam Phong vừa đóng cửa bước chân ra khỏi phòng, Tô Hàn Yên cầm lấy cái cốc Lam Phong vừa uống ném mạnh vào cửa.
Sau đó, lại im lặng suy nghĩ.
Lời nói của Lam Phong tạo thành ấn tượng quá sâu trong đầu cô, thật sự là khiến cô có chút khó tin, dù sao thì Lam Kiếm Tinh cũng cho cô ấn tượng khá tốt, hơn nữa bình thường cũng rất quan tâm đến cô.
Ít nhất, trong lòng của Tô Hàn Yên lạnh lùng, cũng coi hắn ta như bạn bè.
Nhược Thanh Nhã mở cửa đi vào liền nhìn mảnh thủy tinh trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và giật mình, đây là cái cốc tổng giám đốc Tô vừa mới mua hôm kia.
Lam Phong đã làm cái gì khiến cho tổng giám đốc Tô tức giận tới như vậy?
Nhược Thanh Nhã không nói gì dọn dẹp những miếng thủy tinh rơi trên mặt đất.
“Thanh Nhã, đưa cho tôi toàn bộ tư liệu về tập đoàn Lam Thiên. Ngoài ra đặt cho tôi hai chỗ ở Khải Tân Tư Cơ, tối nay tôi muốn mời Lam Phong ăn cơm.” Tô Hàn Yên hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nhìn qua Nhược Thanh Nhã đang dọn dẹp, thản nhiên nói.
Nghe được lời nói của Tô Hàn Yên, trong lòng Nhược Thanh Nhã vô cùng khiếp sợ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng giám đốc Tô chủ động mời một người đàn ông ăn cơm, hơn nữa lại mời một nhân viên nho nhỏ của bộ phận tiêu thụ, thật khiến cho người ta không thể tin được.
“Được, tôi đi làm ngay!”
Tuy rằng trong lòng vô cùng nghi hoặc nhưng Nhược Thanh Nhã cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý, bắt đầu đi làm.
Đợi đến khi Nhược Thanh Nhã đi khỏi, Tô Hàn Yên mới chậm rãi lấy trong ngăn kéo ra một tập thư, cúi đầu cẩn thận nhìn một cái, hai đầu lông mày đều nhíu chặt lại.
Cô cũng không phải là loại phụ nữ dựa vào trực giác để đưa ra quyết định.
Chỉ là, lời tên kia nói thật sự có thể tin sao?
Thật sự là Lam Kiếm Tinh lén lút làm hại cô sao?
Lam Phong thảnh thơi quay trở lại văn phòng, không để ý đến ánh mắt hâm mộ và kinh ngạc của mọi người, nhàn nhã xem điện thoại, thẳng cho tới lúc buổi chiều tan làm.
Nhưng, trước khi tan làm, Lam Phong nhân được một tin nhắn: “Sau khi tan làm, Khải Tân Tư Cơ.”
Tuy rằng không có kí tên nhưng Lam Phong có thể đoán được đây là tin nhắn do Tô Hàn Yên gửi tới, cô gái này ngay cả viết nhiều hơn một chút cũng không được.
Lam Phong đứng trong thang máy, miệng hát dân ca, vô cùng đắc chí, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nào được ở cùng mỹ nữ, tự hắn lái xe đi Khải Tân Tư Cơ sao? Làm gì có chuyện đó.
Khi Lam Phong đi tới cửa lớn công ty, lập tức bị cảnh tượng trước mắt khiến cho bản thân sợ đến ngây người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.