Người thanh niên móc một tờ tiền nát ra trả, sau đó hỏi một câu rằng nơi này có còn nhận người không.
Kiều Vân Phi nghe thấy thế bèn nhìn về phía hắn.
Trên mặt người thanh niên có chút xấu hổ, có hơi câu nệ, các loại biểu cảm sắc thái tâm lý, chờ mong nhìn người phụ bàn A Cương.
A Cương nhận lấy tiền: “Cái này tôi cũng không biết, đợi tôi hỏi hộ nha.” Nói xong thì chạy đến bên cạnh Kiều Vân Phi: “Ông chủ, bên kia có người hỏi…”
Kiều Vân Phi gật đầu: “Được rồi, anh biết rồi, cậu gọi hắn qua đây.”
A Cương đến chỗ Yến tử tìm một tệ tiền thừa, cầm trong tay đưa cho người thanh niên: “Ông chủ của chúng tôi bảo cậu qua.”
Người thanh niên gật đầu cảm kích: “Cảm ơn cậu.”
Hắn có hơi phập phồng bất an đi đến trước mặt Kiều Vân Phi: “Ông chủ, chỗ ngài có nhận người không?”
Trần Mặc biết ý đẩy cái ghế bên cạnh mình qua: “Cậu ngồi đi.”
“Tôi không…” Người thanh niên muốn từ chối, Kiều Vân Phi bèn thuận thế đẩy: “Cậu ngồi đi, ngồi rồi nói.”
Dương Sóc nhìn người thanh niên ngồi bên cạnh Trần Mặc, lại nhìn sang Trần Mặc: “Hai cậu quen nhau?”
Trần Mặc nhìn người này một cái, vừa rồi không phải đã hỏi sao, sao bây giờ lại hỏi nữa?
Người thanh niên giống như đã phát giác ra cái gì đó, mau miệng đáp: “Không quen.” Sau đó nhích lại gần cái ghế bên cạnh.
Kiều Vân Phi nắm tay đặt ở mép bàn khụ một tiếng: “Ừm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155928/chuong-23.html