Hai người cách một cánh cửa, nắm tay qua khe hở.
Bọt nước trên cánh tay Trần Mặc trượt đến trên ngón tay Dương Sóc, sau đó lăn đến khớp xương, đọng ở đốt ngón tay rồi rơi ‘tạch’ trên mặt đất.
Ngón tay Dương Sóc run lên, qua nửa ngày mới ấp a ấp úng nói ra một câu: “Cái kia… cậu lau khô tay đã… nếu không thì quệt ướt thì không còn gì để mặc đâu.”
Mặt Trần Mặc đỏ lên rút tay về, dùng khăn mặt lau khô, lại duỗi tay ra. Lần này cậu mò trên cửa, tìm thấy quần con treo ở đó.
Khe cửa bị khép lại, Dương Sóc nhìn chằm chằm ván cửa mà miệng khô lưỡi khô. Anh dùng sức nuốt nước miếng, cứng còng xoay người đi trải giường chiếu trong phòng ngủ.
Trần Mặc mặt đỏ tim đập lau khô hết bọt nước trên người, khoác quần con lên mới phát hiện… mình chỉ có một mảnh vải để che thân, những chiếc khác cậu quên cầm rồi!
Len lén kéo cửa hé mắt ngó ra ngoài, Dương Sóc không có ở phòng khách, không biết đã chạy đi đâu rồi. Cậu rón ra rón rén đi ra ngoài, đang muốn chuồn vào phòng mình, cửa phòng ngủ chủ mở ra.
Dương Sóc chắn ở trước mặt Trần Mặc: “Cậu, cậu muốn về ngủ à?”
Trần Mặc nhìn đầu ngón chân Dương Sóc một hồi, sau đó đẩy mạnh anh ra, tiến vào phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ, Dương Sóc đã trải chăn đệm gối đầu ra hết rồi, hai cái gối đầu song song mềm mại đặt ở đầu giường, Trần Mặc nhìn mà muốn nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155926/chuong-25.html