Trần Mặc nhìn cảnh ấy, lòng có hơi khó chịu. Giống như phát hiện miếng ăn của mình đã bị người khác chiếm lấy, hơn nữa còn phát hiện thằng cha kia cùng loài với mình.
Loại tâm tình này, về mặt giai cấp có thể gọi là đố kị, về mặt cảm tình, có thể gọi là ghen.
Trần Mặc ghen ghét nhìn hai người đang hi hi ha ha ấy, nỗi vui sướng cả ngày hôm nay cũng mất đi, biến thành bình muối dưa, đổ ào ào ra bên ngoài bốc mùi chua loen loét.
Khương Nham nhìn theo ánh mắt Trần Mặc, sau đó im lặng rút một chiếc bút bi ra, nhắm chuẩn rồi ném, trúng vào giữa đầu Dương Sóc.
Dương Sóc dễ dàng tóm được, chộp bút trong tay: “Ai làm vậy?”
Tần Việt cau mày: “Dương Sóc, phản ứng của cậu ngày càng chậm đấy.”
Dương Sóc gãi gãi đầu xem ra đã quên lời Tần Việt: “Khương Nham là cậu làm hở?”
Khương Nham cũng không thèm để ý anh, lại rút một chiếc ra tiếp tục viết sổ sách.
Dương Sóc không hiểu ra sao, anh vẫy tay với Trần Mặc: “Mặc Mặc lại đây, cách xa tên âm dương quái khí này chút.”
Trần Mặc cũng không để ý đến anh, ngược lại ghé người trên quầy hàng, xem Khương Nham tính sổ.
Chữ Khương Nham rất là đẹp, phóng khoáng tự nhiên, lưu loát sinh động tựa như mây trôi nước chảy, sổ sách vốn rất bình thường ở trong tay cậu ta tựa như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
“Cậu đã từng luyện viết chữ bằng bút lông à?” Trần Mặc thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155919/chuong-32.html