Lúc Diêu Dương ăn tối có uống chút rượu.
Bởi vì lão Kiều nói đã lâu không gặp Tần Việt, rất tưởng niệm đối với nhân vật được coi là trâu bò trong miệng Dương Sóc. Hôm nay khéo thế nào mà chung một đường, âu cũng là duyên phận, cho nên nhất định phải uống một chút.
Dạ dày Tần Việt không tốt, chỉ có thể lấy nước trái cây thay rượu, nhưng Diêu Dương nghĩ vậy thật sự không được lễ phép cho lắm, chi bằng để người ‘gần gũi’ nhất với Tần Việt là cậu thay anh uống vài chén.
Tần Việt không ngăn cản, dù sao Diêu Dương cũng đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi rồi, uống một hai chén rượu cũng không có gì để nói… Chẳng qua sau đó, Tần Việt hối hận về quyết định ấy lắm.
Đi từ trong tiệm lão Kiều ra, lúc tạm biệt với bọn Dương Sóc, Diêu Dương vẫn rất bình thường, ai biết rằng bị một cơn gió lạnh thổi qua, thế là túm Tần Việt nhảy ương ca* ở trên đường cái.
*ương ca: loại hình vũ đạo dân gian lưu hành chủ yếu ở vùng nông thôn miền bắc, có vùng còn biểu diễn câu chuyện, dùng chiêng trống đệm nhạc, có vùng cũng biểu diễn câu chuyện nhưng giống như hình thức ca vũ kịch
Gân xanh trên gáy Tần Việt như muốn nổ tung ra, y hận không thể đập con khỉ này ngất đi, rồi khiêng thẳng về nhà. Thế nhưng anh vừa giơ tay lên, Diêu Dương đã lủi đến vỉa hè bên cạnh, ôm cột điện nôn thốc nôn tháo.
Trời rét căm căm, lại đã khuya
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155918/chuong-33.html