Đồng nghiệp của Trần Mặc sinh nhật, mời Trần Mặc đi ăn bữa cơm, hát một bài và mấy thứ linh tinh nữa.
Trần Mặc đã làm việc ở đó được chừng nửa năm rồi, quan hệ với mọi người khá là tốt, nghe đồng nghiệp nói như vậy, cậu đã đồng ý luôn. Một đám trai gái tuổi tác xấp xỉ nhau bàn bạc góp tiền mua chiếc đồng hồ tốt một chút cho người làm sinh nhật. Trần Mặc cảm thấy như vậy cũng rất tốt, so với việc mỗi người mua một thứ riêng lẻ thì hơn hẳn.
Nơi mừng sinh nhật không phải nhà hàng ở chỗ làm, mọi người cảm thấy ở chỗ làm không thể thoải mái được. Mấy người vây lại bàn nhau, cuối cùng quyết định đặt một bàn ở nhà hàng Xuyên Biện, đồ ăn Tứ Xuyên, vừa cay vừa đủ vị, tất cả mọi người đều thích ăn.
Sau khi hết giờ làm, Trần Mặc dùng điện thoại ở chỗ làm gọi cho Dương Sóc, nhưng ai dè di động Dương Sóc tắt máy, không biết là đi làm nhiệm vụ hay di động hết pin rồi. Cậu nghĩ mãi rồi lại gọi điện đến quán cơm của lão Kiều. Người nhận điện thoại là Khương Nham, Trần Mặc bảo với hắn là không gọi được cho Dương Sóc, cho nên nhờ hắn chuyển hộ lời cho Dương Sóc, bảo rằng hôm nay cậu về muộn một chút, bởi vì đi ăn sinh nhật của đồng nghiệp.
Khương Nham đồng ý, dặn dò cậu phải về sớm một chút, nhớ chú ý an toàn các loại rồi cúp điện thoại.
̉•••
Khoảng thời gian trước, Dương Sóc vẫn còn bề bộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155908/chuong-43.html