Em đã về rồi, tốt quá…
Sáu chữ đập vào lòng Trần Mặc, nặng trĩu, rồi lại dâng lên một cảm giác hạnh phúc tốt đẹp.
Cậu ngẩng đầu, đang định nói điều gì đó thiệt nồng nàn, lại bị Dương Sóc hùng hổ quẳng lên trên giường.
“Anh làm gì làm gì đó?” Chim cút nhỏ còn chưa hết hoảng sợ, lại bị dọa tiếp. Cậu đập đôi cách sang bên giường khác.
“Hừ hừ, em nói anh muốn làm gì?” Con sói xám nhe nanh cười nhéo bắp đùi chim cút nhỏ, rồi lôi tuột một phát xuống, lập tức chim cút nhỏ trần trụi, biến thành con chim cút làm sẵn.
Chim cút nhỏ đạp chân, nắm chiếc khăn phủ gối ở gần đó quật vào vai sói xám: “Cút ngay cút ngay, anh là heo à!! Sắc lang!!!”
Sói xám không để ý tới mấy cái quật nhẹ hều ấy, anh duỗi móng vuốt túm cái khăn phủ gối vứt sang một bên: “Em được đó, dám tập kích cảnh sát.”
Chim cút nhỏ rơi lệ đầy mặt: “Đâu có cảnh sát nào như anh…”
Sói xám thuần thục dùng khăn phủ gối buộc cánh chim cút lại: “Em hại anh lo lắng cả đêm, chẳng lẽ còn không phải bồi thường sao?”
Anh còn dọa em sợ chết khiếp ấy? Chim cút nghiên người, dùng chân đạp bụng sói xám: “Anh anh ăn cơm chưa? Em đi làm cơm cho anh ăn nhé?”
Sói xám cười dê: “Anh đang ăn em mà!”
Trần Mặc lệ chạy (cái biểu tượng rơi lệ chạy bên vns ấy),cậu có thể đoán được mình sẽ bị cắn tới tình trạng cả người xanh tím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155907/chuong-44.html