Dương Sóc buông hành lý xuống, sải bước lên phía trước, vươn tay ôm Trần Mặc vào lòng ngực: “Mặc Mặc…”
Trần Mặc cứng còng người không dám di chuyển, cậu vẫn nghĩ mình còn chưa tỉnh ngủ, nếu không nào có thấy Dương Sóc chân thực xuất hiện trước mặt cậu như thế này, còn ôm cậu nữa chứ.
Một tay Dương Sóc ôm chặt Trần Mặc, một tay vuốt từ trên xuống dưới: “Mặc Mặc, Mặc Mặc… Em gầy đi nhiều rồi… Là lỗi của anh, anh tới đón em đây, Mặc Mặc…” Anh nhìn mái đầu bạc của Trần Mặc, còn thấy bị đả kích hơn cả lúc nhìn hình nữa: “Mặc Mặc…” Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu người anh yêu, nước mắt tràn ra viền mắt, từng giọt từng giọt rơi lên mái tóc hoa râm.
“Dương… Sóc?” Trần Mặc do dự gọi một tiếng, ngón tay bám lên áo Dương Sóc: “Dương Sóc?”
“Là anh là anh…” Dương Sóc ôm người yêu đã mất đi rồi lại có được, trái tim run rẩy liên tục, Trần Mặc gầy đi nhiều lắm, cách tầng áo bông dày dặn cũng có thể sờ được xương xẩu nhô ra.
Trần Nghiễn được nghỉ Tết nên không đi học, đang quét sân vườn, đột nhiên nghe ngoài cửa có người nói chuyện, thế là nó kéo chiếc chổi ra nhìn. Ai dè còn chưa ra đến cửa, đã thấy một người đàn ông đang ôm anh nó.
Nhất định là tên họ Tề kia! Trần Nghiên cũng chưa thấy rõ người ta đã vung mạnh chổi lên đánh: “Cút ngay tên súc sinh kia, buông anh tao ra!”
Dương Sóc nghe thấy tiếng gió thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-quay/2155882/chuong-70.html