“Cậu quyết định như thế thật ư?”
“Không thì cậu bày cho tớ cách để không phụ lòng Như Lai, không phụ lòng chàng đi?”
“Chuyện này, hai cậu đúng thật là oan gia. Đây chẳng phải là chuyện nan giả à!”
“Đúng vậy, đây là chuyện nan giải đó.”
Lúc này Nguyên Nhân đang ngồi tán gẫu tại nhà Trình Am, đã ba ngày nay cô chưa trở về căn hộ rồi. Chỉ mấy ngày cũng đủ để Trình Am moi móc được bí mật của cô, cô kể hết toàn bộ ân oán của mình và Trần Phóng cho Trình Am nghe.
Trình Am thật lòng muốn an ủi nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào. Không thể hòa giải nhưng lại không nỡ khuyên cô chia tay.
Lại một năm nữa trôi qua.
Vào ngày 28 tháng 2 năm xxxx, Trần Phóng đến thành phố An công tác. Hai ngày trước anh đã đến đây, bữa nay vừa hay anh đã làm xong việc. Trong lúc rảnh rỗi anh vô tình đến chỗ làm của Nguyên Nhân, anh nhớ lại khoảng thời gian mà họ vẫn còn ở bên nhau, khi ấy anh cũng đến trước chỗ làm để đón cô như thế này. Trước khi đến, anh sẽ ghé mua một phần bánh ngọt, anh vẫn nhớ cô cực kì thích món bánh mousse ở tiệm bánh thứ ba trong góc phố.
Lúc anh đang nhớ lại chuyện năm xưa thì chợt nhìn thấy Nguyên Nhân đang từ trong công ty đi ra, cô không nhìn thấy anh mà đi thẳng về phía trước, các hàng quán bên đó đều là các tiệm cơm trưa, đúng rồi, bây giờ đã là 12 giờ trưa, đúng là nên ăn trưa rồi.
Anh đi theo phía sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-tam-toi/1149285/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.