Trần Phóng đã đợi rất lâu cho đến khi Nguyên Nhân trở lại. Anh ngồi đó ngẩn ngơ, vì ngồi quá lâu nên cả người cũng trở nên tê dại. Anh quay đầu lại nhìn cô, rồi chạy về phía cô, ôm thật chặt lấy đối phương. Anh không biết bản thân mình phải an ủi cô như thế nào, anh cũng không biết cả hai sẽ vượt qua chuyện này ra sao. Anh hy vọng cô không biết, nhưng nào ngờ Nguyên Nhân đã sớm biết chuyện, thì ra cách đây chín năm cô đã biết!
Lúc đầu Trần Phóng cảm thấy rất khiếp sợ, phải đợi cho bản thân bình tĩnh mới cẩn thận phân tích lại cả câu chuyện. Nếu cô lừa dối anh, chỉ để trả thù, anh không biết lúc đó mình sẽ chống đỡ được chuyện này như thế nào. Còn nếu không phải lừa dối mà là chân thành, theo những gì Nguyên Nhân giải thích, làm sao cô có thể chịu đựng suốt ngần ấy năm, sao cô vẫn luôn yêu anh trong khổ sở như thế này, tại sao cô lại dày vò bản thân để làm quen với thân phận người yêu này. Chỉ nghĩ đến những điều đó thôi mà anh như đã phát điên lên rồi, trái tim anh như run lên dữ dội khi nghe những lời Nguyên Nhân thú nhận. Đây là người con gái mà anh yêu nhất trên cuộc đời này, có thể là vì cô đã trải qua những ngày tháng đau khổ, cô nhìn vào những điểm tốt của anh, để rồi chấp nhận quăng con tim mình vào dầu sôi lửa bỏng. Tuy năm tháng vô tình có dày vò cô không thương tiếc, ấy vậy mà cô vẫn một lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-tam-toi/1149284/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.