Chỉ một mình tôi
Từ phòng tập đến hậu trường phải đi qua một đoạn hành lang không có đèn, không dài lắm nhưng có một khúc ngoặt nho nhỏ. Ánh sáng từ cửa lớn chiếu vào, để lại một vùng đen tối trong góc khuất. Sau vài lần rẽ ngoặt, những âm thanh biểu diễn trên sân khấu chỉ còn lại những dư âm, bị át đi bởi tiếng cười nói ồn ào của những người chờ biểu diễn.
Cuộc thi hát trong trường đang diễn ra rất sôi nổi. Giang Hải không tham gia thi hát. Anh cũng khỏng phải là sinh viên của ngôi trường này. Ban nhạc của một người bạn được mời làm khách mời hát tiết mục cuối cùng, tay chơi guitar đổ bệnh nặng, thế nên anh bị kéo đến thay thế. Anh đã thu dọn xong hành lý, chẳng bao lâu nữa sẽ về quê. Nghĩ đến việc đây là lần cuối cùng biểu diễn ở Bắc Kinh nên anh không từ chối.
“Quyết định đi thật sao?”. Bạn anh đứng dựa tường, dò hỏi anh.
“Ừ”, Giang Hải cúi đầu điều chỉnh dây dàn, khẽ đáp lại một tiếng.
“Khởi San thì sao? Cùng về với cậu à?”.
“Cô ấy không đi”, Giang Hải vẫn không ngẩng đầu, “Bọn mình không còn quan hệ gì nữa”.
“Hả...”. Bạn anh không biết nói gì.
Giang Hải nhớ lại đêm đông lạnh giá mấy tháng trước, dưới trời mưa tuyết, Khởi San ùa vào lòng anh khóc nức nở. Anh ôm cô, giống như ôm cả thế giới vào lòng. Nhưng bỗng chốc tất cả biến thành mây khói. Thì ra chỉ có một mình anh.
Anh không biết ai đã buông tay trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-nhung-nho/2251741/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.