Thái Mãn Tâm – Quá khứ tiếp diễn
Hồi ấy cô tưởng rằng mùa hè oi bức này đã kết thúc nhưng không biết rằng vẫn còn cách rất xa rất xa.
“Mình sa vào lưới tình rồi”. Thái Mãn Tâm nhắn tin cho Hà Lạc.
“Ai vậy?”
Nói cậu cũng không biết, Thái Mãn Tâm nghĩ bụng, thế nên lờ đi câu hỏi này mà nhắn tiếp: “We kissed”.
“A, nụ hôn đầu của cậu... tiến triển quá nhanh đấy”.
Lẽ nào phải đợi vài năm giống cậu và Chương Viễn, nói đi cũng phải nói lại, ai bảo các cậu yêu sớm? Cô cười thầm, đáp lại: “Để lại làm gì? Không thể tăng giá được”.
Buổi chiều lặng gió, cô đứng trên ban công đọc sách chờ anh, lật đi lật lại dều là một cuốn Hoàng Tử Bé[1].
[1] Hoàng Tử Bé (Le Petit Prince),được xuất bản năm 1943, là tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn và phi công Pháp Antoine de Saint-Exupéry.
“Cô thấy thú vị?” Giang Hải cúi đầu nhìn: “Trước đây tôi đã từng đọc, cổ tích không giống cổ tích, ngụ ngôn không giống ngụ ngôn”.
“Em thích đọc con cáo ấy”. Thái Mãn Tâm cầm cuốn sách và đọc:
“Chắc là rất kiên nhẫn”. Cáo đáp, “Lúc đầu cậu ngồi trên bãi cỏ như thế này, cách tôi xa một chút. Tôi liếc nhìn cậu, cậu đừng nói gì cả. Lời nói là nguồn gốc của sự hiểu lầm. Nhưng mỗi ngày cậu có thể ngồi xích lại gần một chút...”.
Dưới ánh chiều tà cô giở cuốn sách, Giang Hải chơi đàn sau lưng cô, hai người đều có chút lơ đễnh. Mấy trang sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-nhung-nho/2251698/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.