Tề Dực - Quá khứ tiếp diễn
Thái Mãn Tâm, có phải em vẫn nhớ đến người ấy?
Tề Dực quen dậy sớm, lúc anh bỏ bánh vào lò nướng, màn sương mờ ảo trên biển vẫn chưa tan hết.
Đi qua khu vườn phía sau, bên cạnh căn nhà có một cầu thang gỗ thông xuống bãi biển dưới vách đá nhô ra biển. Sườn núi không cao nhưng cầu thang men theo vách núi ngoằn ngoèo, lan ra rất xa.
Tề Dực cũng không vội, bước theo từng bậc thang. Những giọt sương sớm long lanh trên lá cỏ làm ướt giày anh. Lúc này gió biển thổi tới, có chút se lạnh. Bờ cát mềm mịn trải dưới chân có màu trắng của vỏ sò sạch sẽ trải dài đến giữa biển xanh biếc. Nước biển gần đó trong đến nỗi giống như bầu trời xanh mênh mông không một gợn mây, thỉnh thoảng xen lẫn màu xanh trong suốt như phỉ thúy, đó là rặng san hô dưới nước. Mây mù giăng phủ trên đường giao giữa trời và biển. Mặt trời rọi chiếu ánh nắng ban mai phía sau rặng núi, nhuộm đỏ trời xanh mây trắng.
Có một thân cây khô nằm ngang trên bờ cát sát biển, Thái Mãn Tâm mặc áo dài váy dài rộng thùng thình, mặt hướng ra biển, ôm gối ngồi trên thân cây.
“Mãn Tâm, chào buổi sáng”. Tề Dực bước lên trước chào cô.
“Chào anh Tề”. Thái Mãn Tâm ngoảnh đầu lại, bỗng cô sững người, mỉm cười nói: “Anh thế này trông trẻ hơn rất nhiều, có lẽ tôi không nên gọi anh là anh”.
“Vậy sao?”. Tề Dực ngồi xuống cạnh cô: “Dáng vẻ của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-nhung-nho/2251688/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.