Tề Dực - Hiện tại tiếp diễn
Ba năm sau, vì một lời hứa chưa từng nói ra, Tề Dực cũng lên đường.
Mặt trời lưỡi liềm in bóng xuống mặt biển xanh ngắt. Đam Hóa và Đồng Cảng ở hai góc nhọn của vầng trăng. Nhìn trên bản đồ, khoảng cách theo đường thẳng giữa hai nơi chưa tới ba mươi kilômét nhưng đi xe khách phải mất ba tiếng.
Đồng Cảng không có tàu hỏa, cũng không có sân bay, nhưng lại trở thành thế giới thần tiên của những vị khách thích đi du lịch. Hai, ba năm gần đây, những ngư dân trong vùng thay nhau vứt bỏ chiếc lưới đánh cá đã lưu truyền từ đời này sang đời khác, mở nhà nghỉ quán trọ. Các quán trọ mọc lên như nấm, trải khắp các sườn núi ở Đồng Cảng.
Tề Dực vừa bước ra từ cửa nam của Đồng Cảng, lập tức bị những người dân trong vùng vây quanh, nhiệt tình giới thiệu quán trọ của nhà mình. Anh xua tay, không nói một lời nào, nghiêng người lách qua đám đông. Tiếng chào đón ồn ào nhiệt tình chuyển sang du khách khác. Chỉ có một người đàn ông mặt đỏ, gầy nhỏ thấp bé, không chen được lên phía trước, thế nên mỉm cười lấy lòng, đi phía sau Tề Dực. “Chẳng phải là đã hẹn trước rồi sao? Vậy tôi đưa anh qua đó nhé!”. Người đó đuổi theo anh suốt quãng đường.
“Biết chỗ này không?” Tề Dực dừng bước, lấy ra một tờ giấy A4.
“Ồ, là ‘Căn phòng nhung nhớ’ sao! Biết, biết!”. Người đó hỏi: “Cô em mở nhà nghỉ là người ngoại tỉnh, rất xinh xắn. Nhà nghỉ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-phong-nhung-nho/2251686/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.