Mỗi tháng Diệu Tổ đều trở về một lần, kiếm được một chút tiền từ mấy thứ tà môn ngoại đạo trong trường học, đều đưa cho lão Tôn.
Lão Tôn cũng không vui vẻ. Trên thực tế ông ta càng sợ hãi.
Ông ta chưa cho Diệu Tổ tiền, chính hắn lại có thể kiếm ra tiền, vậy chẳng phải ý là, nó muốn chạy là có thể chạy sao?
Ông ta không giữ được tiểu tử này, chỉ có thể ký thác ở trên người Niệm Đệ.
"Mày dỗ dành nó, câu lấy nó. Từ nhỏ Diệu Tổ chỉ thân với mày, nó sẽ không rời khỏi mày." Lão Tôn căn dặn cô như vậy.
Niệm Đệ không nói lời nào.
Sau hơn bốn tháng đến nghỉ đông, Diệu Tổ đã trở lại.
Bụng cô rất lớn, đôi khi DIệu Tổ nhìn bụng cô cũng không dám chạm vào. Giống như chỉ cần chạm vào cô là cô có thể vỡ nát như trứng gà, lòng đỏ rơi đầy đất.
Niệm Đệ cũng không biết nói với hắn cái gì mới tốt, giữa hai người luôn là im lặng.
Cô chỉ có thể nằm nghiêng để ngủ, đem bụng gác ở trên giường. Diệu Tổ đối mặt cô, cẩn thận đề phòng bụng cô.
Sau một lúc lâu, hắn duỗi tay sờ sờ bụng cô: "Có đau không?"
Niệm Đệ không nói chuyện.
Còn chưa sinh, chưa đến lúc đau. Chính là sau khi có đứa nhỏ này, cô không có chỗ nào thoải mái.
Diệu Tổ nhéo lên cánh tay cô, vẫn gầy như vậy... Không, là càng gầy, da bọc xương. Hắn chống giường nâng người nhìn mặt cô: "...Về sau không sinh nữa."
Niệm Đệ đẩy hắn ra.
Còn nghĩ chuyện về sau.
Cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nhi-tieu-thanh-diem/730401/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.