“Á!”
Đang nói đến chân thành, Đào Bạch bất giác kêu lên một tiếng thật quái dị. Biểu tình cũng… Thẹn chín mặt. Đào trắng đã thành đào hồng. Còn muốn nhỏ máu.
Gì vậy? Dụ gì vậy??
“Tôi có thấy chỗ nào cứng đâu.”
Giọng điệu trầm thấp, mang theo bão tố của Hứa Văn vang lên một cách mờ ám bên vành tai của Đào Bạch. Nói xong hắn còn sắc tình liếm lên vành tai của Đào Bạch một cái. Cảm nhận được anh Bạch run lên, hắn cười tà ác.
“Tiểu Bạch, anh khích tướng thành công rồi.”
“…”
Đào Bạch còn đang bị cái tay đang đặt trên eo mình của hắn chọc cho vừa nhột vừa cảm thấy quái dị không tả được không phản ứng kịp, chỉ lo uốn éo né tránh.
Nhưng sao mà né được. Tỉ như nếu có thể, Đào Bạch đã một cước đá bay tên khốn này rồi.
Mẹ! Ăn cái gì mà mạnh giữ vậy!?
Đào Bạch cứ ngỡ bình thường hai người đấu đá nhau chỉ kẻ tám lạng người nửa cân thôi, bây giờ nhìn lại… Mẹ nó thằng khốn này luôn nhường hắn!
Chân tướng thật là tàn khốc!
Cho nên Đào Bạch không né được, để cho cái tay kia sờ từ eo hắn đến mông… Mẹ!
Anh Bạch muốn bùng cháy!
Tên khốn bị hắn chọc đến hắc hóa kia vẫn còn đang nói: “Nhưng anh không cần khiêu khích đâu.”
“?”
“Hôm nay tôi đến thật sự là muốn dứt điểm chuyện này mà.”
“!”
Đào Bạch đứng hình ba giây, sau đó đè xuống nổi bất an trong lòng, rống to: “Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-nham-mot-cai-thoi-ma-lam-gi-cang/3488458/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.