Tạ Dương Diệu chà xát tay, có hơi khẩn trương, hôm qua hắn mới hiểu rõ những hiện tượng kỳ lạ mấy ngày nay đối với bản thân là tình huống như thế nào.
Đã nhiều năm như vậy, hắn giống như một con rối, mãi đến khi gặp Phong Ức Thu, mới chính thức lấp đầy linh hồn, có suy nghĩ của mình, thậm chí nàng còn giúp hắn tìm thấy chân tướng diệt môn năm đó, khiến hắn quyết tâm không trung thành với Giáo chủ nữa.
Hắn rất cảm kích nàng ấy.
Nhưng hắn biết, cuối cùng sẽ có một ngày hành động của hắn sẽ bại lộ, bất luận là bị Giáo chủ phát hiện sự phản bội của hắn, hay là bị Phong Ức Thu phát hiện hắn phụ bạc, hắn cũng sẽ không có thêm cơ nội nào nữa, vì thế, hắn nhất định phải nhân lúc này nhận được một cái đáp án.
Nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, hắn vui mừng lên tiếng: "Ức Thu! Nàng tới..."
Tạ Dương Diệu còn chưa nói hết, đã bị người đến hẹn đâm một nhát kiếm lên ngực.
"Tại sao lại là ngươi..."
"Tạ Dương Diệu, ngươi sẽ không quên là ai nuôi lớn ngươi đấy chứ?" Vẻ mặt Ma Tôn châm biếm: "Ngươi cho rằng chút trò vặt ấy có thể giấu được ta?"
Thấy thiếu niên há miệng, Ma Tôn nhìn hiểu khẩu hình miệng, haha cười nói: "Ngươi còn nhớ đến nàng ta sao? Nói ngươi biết cũng không ngại, nàng ta căn bản là không định đến. Thậm chí tin tức ngươi phản bội ta đều là nàng ta nói cho ta."
"Không tin? Tin hay không không quan trọng, xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-loi-sao-khong-ai-tin-toi-yeu-duong-nghiem-tuc-vay/2870185/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.