Sáng sớm Tống Thính Nam nhận được điện thoại của mẹ:
"Alo..."
Cô uể oải lên tiếng, ngáp một cái, bởi vì là điện thoại của người mẹ kính yêu, cô cũng tuyệt nhiên không cách nào lên cơn được.
Giọng nói tràn đầy năng lượng của mẹ từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: "Nam Nam à, dì Dương của con muốn hẹn gặp con trai dì ấy nhưng lại ngại, con giúp dì ấy tác hợp một chút nhé."
Đầu bên kia điện thoại láng máng truyền đến âm thanh: /Không phải, ai ngại cơ chứ?...Cái gì mà tác hợp một chút...Đi ra...Để tớ/
Ngay sau đó giọng nói của Dương Dĩnh truyền đến: "Tiểu Nam à, chủ yếu là dì lo lắng nó không muốn gặp dì, dì muốn tận mắt nhìn thấy thằng bé."
Tống Thính Nam lười biếng trả lời: "Được thôi dì Dương, lúc nào dì tới thành phố Tô vậy?"
Hai người lại tranh chấp một lúc, cuối cùng vẫn là mẹ cô--quý bà Đinh giải quyết dứt khoát: "Là như này, thứ sáu tuần này bọn mẹ đi, nghỉ ngơi một ngày, đến tối thứ bảy thì gặp thằng bé."
Dương Dĩnh: /Không phải, cậu qua làm gì, có phải nhàn rỗi không có chuyện gì làm hay không, sao cứ chỗ nào náo nhiệt cậu đều muốn tụ tập vậy/
Đinh Dư Nghiên: /Sao còn không cho xem vậy? Nếu không có con gái tớ thì cậu ngay cả con trai mình cũng không gặp được, phải lấy lòng ai cậu có hiểu hay không hả?/
Tống Thính Nam lườm nguýt, mẹ cô cũng thật sự là xem trò vui không chê chuyện lớn, cô "Tít" một tiếng cúp điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-loi-sao-khong-ai-tin-toi-yeu-duong-nghiem-tuc-vay/2870170/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.