Từ Khanh Ngôn đi tới, mẹ con gặp mặt, nhưng cảm giác mất tự nhiên bất an lại giống hệt nhau.
"Mẹ, con..."
"À, Tiểu Ngôn..."
Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó lại đồng thời im lặng, trầm mặc, không khí ngột ngạt xoay chuyển giữa hai người.
"Khụ, là mẹ đi công tác tạt qua, đến nơi này của con nhìn một chút." Dương Dĩnh thử bịa chuyện.
Đinh Dư Nghiên chính là không ưa bộ dạng này của bà ấy, trực tiếp chen ngang bà ấy, vạch trần bộ mặt thật của bà: "Con đừng nghe lời nói dối của bà ấy, bà ấy là có lòng đến tìm con."
Khuôn mặt Dương Dĩnh đỏ lên, sự thật bị bóc trần, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt: "Ừm, mẹ muốn gặp con, cho nên mới đến đây."
Tính tình như của Từ Khanh Ngôn này...không chịu được nhất chính là thẳng thắn rõ ràng, thế là cậu càng thiếu tự nhiên hơn.
Nhưng mà cậu cũng không phải kẻ ngốc, lúc này lại nghĩ tới lời mời của Tống Thính Nam, cũng đã đoán được hơn nửa: "Mẹ bảo chị Tống hẹn gặp con?"
"Đúng thế, mẹ sợ con không muốn gặp mẹ."
Quý bà Đinh nói chen vào: "Tiểu Ngôn à, con cảm thấy Nam Nam nhà dì như thế nào?"
Từ Khanh Ngôn cố gắng không lộ ra sự khác thường: "Là một tiền bối rất tốt, rất quan tâm cháu."
"Thật hay giả thế?" Dương Dĩnh bĩu môi: "Kiểu người giống như bà ấy, con gái dạy dỗ ra có thể tốt hả?"
"Này..." Đinh Dư Nghiên vén tay áo lên: "Có phải bà già cậu muốn ăn đòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-loi-sao-khong-ai-tin-toi-yeu-duong-nghiem-tuc-vay/2870168/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.