Sở Dụ mở mắt ra, ngoài cửa số ánh mặt trời hơi sáng.
Cả một đêm đều không nằm mơ, không hiểu tại sao lại có chút không quen.
Cậu hơi híp mắt, ôm chăn ngồi ngốc một lát, lại giơ tay lên, ma xui quỷ khiến dùng sức đập mạnh vào tường – đậu, con mẹ nó đau quá!
Sở Dụ đau đớn hít khí lạnh, lại xoa nắn ngón tay đỏ lên, thở dài, ai, quả nhiên, mình cũng không thức tỉnh loại dị năng mình đồng da sắt.
Gà quá.
Ngủ xong một giấc, cảm xúc của cậu đã tương đối ổn định lại.
Lăn qua lại mấy vòng trên gường, Sở Dụ dồi dào tinh thần đi xuống giường rửa mặt.
Khi soi gương cậu phát hiện, trên đỉnh đầu có một dúm tóc vểnh loạn lên, tay trái Sở Dụ đè chặt túm tóc kia, tay phải lấy bàn chảy đánh răng. Nhớ tới gì đó, cậu lại cắn răng đánh tiếp, sau đó rót hai cốc nước đổ vào bồn lan hạc vọng kia.
Trước khi ra khỏi cửa, dúm tóc kia cuối cùng cũng bị trấn áp thành công, bảo vệ hoàn chỉnh kiểu tóc, tâm tình Sở Dụ không tồi, chuẩn bị đi tới phòng học.
Khi cậu mở cửa ra ngoài, phòng bên cạnh cũng vừa vặn đồng thời mở ra.
Sở Dụ giương mắt nhìn – Lục Thời?
Sở Dụ đứng nguyên tại chỗ chớp chớp đôi mắt to tròn, mặt không chút biểu tình quay người mở cửa ký túc xá, vào trong, đóng cửa, mở cửa lần nữa, đi ra.
Lại nhìn, người đứng ở đó vẫn là Lục Thời.
Sở Dụ thì thào, "Thì ra đúng là mình không bị ảo giác..........."
Tầm mắt Lục Thời đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/198015/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.