Trận mưa to này bắt đầu từ trưa, mưa liên tiếp mấy tiếng đồng hồ mới dần dần dừng lại.
Trong lùm cây còn đọng nước, một con ếch con màu nâu nhảy ra làm nước đọng trên mặt đất bắn lên, lại nhanh chóng biến mất trong bồn hoa.
Sở Dụ ngồi dưới đất, nhặt lên nhánh cây bị gió to thổi rụng xuống, cúi đầu, chọc chọc nước trong vũng nhỏ còn đọng lại dưới đất.
Cậu vừa hoang mang lại có chút sợ hãi không thể nói rõ.
Nhưng sau khi nghe Lục Thời nói xong, tâm tình kỳ quái của cậu tìm được một điểm tựa cân bằng, dù sao cũng có thời dan để điều chỉnh lại tâm lý hỗn loạn.
"Tôi," Sở Dụ nhấn mạnh, "Ban nãy tôi thực sự không khóc."
Lục Thời nhìn cậu một cái, không bác bỏ, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, "Ừ."
Dùng cành cây trong tay chọc chọc bóng của hai người dưới đèn đường, Sở Dụ lại có chút xuất thần. Một trận gió đêm thổi qua, "Tôi.......tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng, đầu óc rất hỗn loạn, không biết rốt cuộc nên bắt đầu nói từ đâu."
Lục Thời đang cúi đầu, kiên nhẫn, chu đáo gấp ô lại gọn gàng, ngón tay gập lại thành đường cong xinh đẹp.
Quận ô lại, Lục Thời quay qua nhìn, thấy đôi mi dày dài của Sở Dụ đang rũ xuống, buồn bã ỉu xìu.
Anh nhận lấy quyền chủ động nói chuyện, "Đầu tiên, chúng ta có thể xác định, cậu không phải là một con người "phổ thông", "bình thường". Con người bình thường không có năng lực làm cho vết thương nhanh chóng khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/198014/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.