Khi Sở Dụ ra khỏi đồn cảnh sát, trong tay có nhiều hơn một cái túi nhựa, bên trong đều là kẹo hoa quả mà nữ cảnh sát nhét vào, đầy chật cả cái túi nhỏ, màu sắc rực rỡ.
Chọn một viên kẹo vị mơ, bóc giấy gói kẹo ra bỏ vào miệng, Sở Dư nghĩ tới gì đó, quay đầu lại hỏi Lục Thời đang đứng bên cạnh, "Ừm.....bạn học, kẹo, cậu có muốn ăn không?"
Cậu đối diện với Lục Thời, vẫn còn có chút sợ hãi, âm cuối yếu cả đi, dù sao cũng cảm thấy người trước mắt này còn đáng sợ hơn cả một hàng mấy tên xăm trổ ngồi bên trong kia.
Gió rất lớn, thời tiết vô cùng nóng nực, Lục Thời nóng nảy, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay phải, từ chối nói, "Không cần, tôi đi trước đây."
"À, ừ." Sở Dư gật gật đầu, theo thói quen muốn nói tạm biệt, lại nhanh chóng nuốt lại lời định nói — tạm cái gì mà biệt, không gặp nữa thì tốt hơn.
Đợi người đi xa tới khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, Sở Dụ đứng ở cửa đồn công an một lát, ngẩn người, đột nhiên nhớ lại mục đích đến đường Thanh Xuyên của mình – thịt bò của cậu!!
Do dự vài giây, cảm thấy thất vọng từ đáy lòng đối với trình độ tìm đường của mình, Sở Dụ quyết định mặt dày chút, đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua bình nước, nhân cơ hội hỏi đường.
Lục Thời sống trên đường Thanh Xuyên, ở căn nhà kiểu cũ ba mươi năm trước, bức tường xi măng bên ngoài đã dính một lớp bụi dày, cửa nhà thấp, lối đi nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-len-dau-ngon-tay-anh/198003/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.