Đúng như Trương Khuất Sanh nói, Vô Cát Nhược đến hẻm vục đã thấy hai chiếc chòi chấn hai bên một khe núi vừa đủ nhét lọt hai bàn tay. Tất nhiên Cát Nhược biết trên hai cái chòi kia chính là nơi cư trú của Song Hùng Tuyệt Địa. Hai cái chòi lá đó, có lẽ đã có ở đây rất lâu, và chưa một lần sửa chữa, nên ngỡ như sắp đổ ngang nếu có một cơn trốc đi qua.
Cát Nhược bước thẳng đến khe núi. Liền lập tức Song Hùng Tuyệt Địa từ trong chòi phi thân ra, trảo công đã vung ra chực phát khí đoạt mạng Cát Nhược.
Lúc Song Hùng Tuyệt Địa sắp phát khí công thì Cát Nhược đã lăn ra đất la toáng lên :
- Thần cái nội tổ ơi.. Cháu chắc ba đời, bảy kiếp chết vì thương, vì nhớ nội tổ.
Nghe câu ca thán của Cát Nhược, Song Hùng Tuyệt Địa liền thu ngay trảo công, đứng chắn trước mặt Vô Cát Nhược.
Một người trong Song hùng là Thân Quản Kim chỉ tay vào mặt Cát Nhược :
- Tiểu tử.... ngươi vừa nói gi?
Nước mắt lưng tròng, xối xả tuôn xuống hai bên má, Vô Cát Nhược vừa khóc vừa nói :
- Nhị vị lão trượng ơi... Tiểu điệt vì nhớ nội tổ Thần Cái...
Thân Quản Kim nheo mày :
- Cái gì? Ngươi mà là cháu của Thần Cái à?
Cát Nhược khụt khịt :
- Đúng như vậy!
Người thứ hai có tên là Lưu Chí Nhẫn quay sang Thân Quản Kim :
- Lão hữu... ngươi có tin không, chẳng lẽ đại hiệp Thần Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-tuyet-phap/2344583/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.