Lão nhân cắp Cát Nhược, đến lúc dừng bước thì đã đến hẻm vực Lạc Phượng.
Vô Cát Nhược thở khì một tiếng, khi đã yên vị ngồi trên gò đá.
Cát Nhược gãi đầu lấm lét nhìn lão Cái bang, rồi buông một câu ra vẻ thản nhiên :
- Tiểu ăn mày gặp ăn mày chúa.
Lão nhân đã không giận, mà còn bật cười khoái trá.
- Tiểu tử... Ngươi thật là lém lỉnh đấy.
- Sao lão tiền bối cho tiểu cái này là hạng lém lỉnh chứ?
- Ngươi qua mặt được ta à. Nếu ngươi tự nhận là ăn mày sao ta lại không biết?
Cát Nhược gãi đầu, toét miệng cười hì hì :
- Lão tiền bối là ăn mày thứ thiệt, còn tiểu bối chỉ mới thọ giáo mà thôi.
Lão nhân khõ đầu Cát Nhược :
- Miệng lưỡi... Miệng lưỡi. Cái bang kiểu như tiểu tử thì đúng là ăn mày qúi tộc.
- Sao lại gọi là quí tộc?
- Ngươi còn nói nữa ư? Gã công tử Trầm Lãi, phú gia đại thương đứng nhất Giang Tô gặp một lũ ăn mày như ngươi e sản nghiệp của y chẳng mấy chốc tiêu ra ma.
- Tiền bối biết vì sao hắn bị tiểu tử tặng một bài học không?
- Ta có mắt, có tai, chẳng lẽ lại không thấy không nghe?
- Đã thấy đã nghe, thì lão tiền bối còn hỏi gì nữa.
Cát Nhược đứng lên :
- Đa tạ tiền bối đã đưa tiểu bối đến đây. Giờ xin kiếu từ.
Cát Nhược vừa nói vừa dợm bước. Lão nhân đâu để chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-tuyet-phap/2344581/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.