Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
- Hì hì.
- Ha ha ha!
Hơn hai mươi thành viên Liệt Diễm cười khẽ, bọn họ nghe hiểu Phương Đức cố ý làm Cảnh Ngôn khó xem.
Cao Phượng trợn trắng mắt lườm Phương Đức, nhưng nàng không mắng gã. Chuyện này không có hại gì, xem bộ dáng cuồng bá túm của Cảnh Ngôn khiến Cao Phượng hơi bực mình, nàng gặp nhiều loại công tử ca này rồi. Đám công tử thiếu gia của gia tộc một trấn nhỏ được cơ hội tài nguyên nhiều hơn mạo hiểm giả như họ, không hay biết sự hiểm ác của nơi như Nguyệt Hoa Sâm Lâm.
Cảnh Ngôn cười cười, người ta nhìn ra Phương Đức cố ý giễu cợt hắn, bản thân hắn sao có thể không nhìn ra?
Nhưng Cảnh Ngôn không tức giận, tuy mới tiếp xúc không lâu nhưng hắn cảm giác được đám đội viên Liệt Diễm này không tệ.
Cảnh Ngôn cười cười, nghiêm túc nói với Phương Đức:
- Thật ra cảnh giới của ta không thấp hơn ngươi.
Phương Đức sửng sốt sau đó cười phá lên:
- Hả? Gì? Ha ha ha ha ha ha! Cảnh Ngôn thiếu gia biết cảnh giới của ta là gì không?
Phương Đức cho rằng Cảnh Ngôn sao mà biết cảnh giới của gã cao cỡ nào, hắn nói như vậy chẳng qua không muốn bị mất mặt, cố làm ra vẻ.
Cảnh Ngôn nheo mắt nói:
- Ngươi là Võ Đạo cửu trọng thiên.
Cảnh Ngôn tạm dừng sau đó nói ra một câu như đùa:
- Ta thì xem như Võ Đạo cửu trọng thiên đi, các người đừng coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972781/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.