Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Lòng Cảnh Ngôn lạnh lùng đóng băng sau đó lửa cháy hừng hực.
Bắt cóc Lưu Hiểu Nguyệt còn khống chế sản nghiệp của ta trong Hắc Phong trấn? Ha ha, Cao Nham muốn tự sát sao?
Mắt Cảnh Ngôn lóe tia sáng lạnh băng.
Trưởng trấn Hắc Phong trấn tên Cao Nham chắc chắn biết thân phận của Cảnh Ngôn, nếu đã biết còn làm chuyện như vậy tức là không thèm để hắn vào mắt, cũng không ngán Cảnh gia Đông Lâm thành sau lưng hắn. Ở trong mắt Cao Nham có lẽ Cảnh Ngôn đã là người chết, dù hắn không chết, nếu hắn núp dưới sự bảo vệ của Cảnh gia Đông Lâm thành thì tất nhiên không dám đến Hắc Phong trấn nữa.
Cảnh Ngôn giấu đi lạnh lẽo trong lòng, hắn hít sâu nhìn thẳng Lưu Đại Toàn, hỏi:
- Lưu gia chủ còn có thể đi đường không?
Lưu Đại Toàn kinh ngạc nhìn Cảnh Ngôn, không rõ tại sao hắn hỏi như vậy nhưng đáp ngay:
- Đi được.
Cảnh Ngôn xoay người bước ra khỏi phòng:
- Đi, đi tìm Cao Nham!
Lưu Đại Toàn sửng sốt sau đó cảm kích nhìn bóng lưng Cảnh Ngôn, gã biết Cảnh Ngôn thiếu gia muốn giúp gã đòi lại nữ nhi.
Phủ đệ trưởng trấn ở trong trấn Hắc Phong trấn nhưng Cảnh Ngôn không biết vị trí, có Lưu Đại Toàn dẫn đường giảm bớt thời gian tìm.
Cảnh Ngôn, Lưu Đại Toàn đi hướng phủ đệ trưởng trấn.
Nhiều người trông thấy họ, đám võ giả phỏng đoán tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
- Đó là Cảnh Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972740/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.