Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Chủ quản Ngụy Minh rống to, mắt dữ tợn trừng Cảnh Ngôn:
- Nhãi ranh, ngươi tìm cái chết!
Nếu không phải có mặt nhiều người ngoài Ngụy Minh đã sớm không nhịn nữa một bàn tay đập chết thằng nhãi tên Cảnh Ngôn, làm gì đứng nhìn nhãi ranh diễu võ dương oai!
Ngụy gia không phải nơi cho mọi người cứng rắn xông vào.
Tộc trưởng Ngụy Lâu Hà vung tay, sắc mặt âm trầm nói:
- Ngụy Minh, đi dẫn nữ võ giả Lưu Hiểu Nguyệt đến đây.
Ngụy Lâu Hà nhìn Cảnh Ngôn, mắt lấp lóe sát khí.
Ngụy Lâu Hà đã quyết định dù thế nào cũng phải giết Cảnh Ngôn, tiểu tử này tuyệt đối không sống bước ra trạch viện Ngụy gia. Nếu để hắn bình an rời đi Ngụy gia sẽ mất hết mặt mũi, không cần đợi đến ngày mai, chỉ trong hôm nay tin tức sẽ truyền khắp Đoan Dương thành.
Nên phải giết tiểu tử này, dù Cảnh Ngôn là con hay cháu của tộc trưởng Cảnh gia thì vẫn quyết giết!
Còn nữ võ giả tên Lưu Hiểu Nguyệt không quan trọng, thả nàng có thể chặn miệng người gia tộc khác, ví dụ bà già Niên gia.
Ngụy Lâu Hà thầm toan tính, mắt liếc hướng Niên Lan.
Niên Lan nheo mắt không châm chọc Ngụy gia thêm.
Ngụy Minh sai hai hộ vệ Ngụy gia đi địa lao mang người ra.
Lát sau hai hộ vệ nâng một người đến.
Tim Cảnh Ngôn thít chặt:
- Hiểu Nguyệt?
Lưu Hiểu Nguyệt không tự đi mà bị hộ vệ Ngụy gia nâng tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972724/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.