Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Triệu Nhất Phong nghiến răng, ánh mắt độc ác nói:
- Tác Văn huynh nói chính xác, nếu Cảnh Ngôn có gan thì tại sao luôn không lộ mặt? Tiểu súc sinh này đánh bị thương Triệu Đăng Thiên tử đệ của Triệu gia ta, lòng dạ cực kỳ độc ác. Triệu Đăng Thiên chỉ có tu vi Võ Đạo bát trọng thiên, tiểu súc sinh này phế kinh mạch Võ Đạo của Triệu Đăng Thiên!
Triệu Nhất Phong không nói ra lúc đó Cảnh Ngôn chỉ có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên, hơn nữa là Triệu Đăng Thiên đánh lén người ta trước.
Võ giả khác nhíu mày nói:
- Ta nghe nói đoạn thời gian trước Cảnh Ngôn rời khỏi gia tộc, không biết đi chỗ nào, có lẽ bây giờ chưa về.
Đó là người Lâm gia, tên Lâm Hữu Thân.
Triệu Nhất Phong cười khẩy nói:
- Không trở về? Ha ha, đó là hắn may mắn, nếu hắn trở về, dám xuất hiện thì ta sẽ tự tay phế hắn!
Xôn xao!
Lúc này đám đông võ giả đứng xa xem đột nhiên náo động.
Phía cuối đường có một bóng áo xanh chậm rãi đi tới.
Đúng là Cảnh Ngôn Cảnh gia!
Đám võ giả thấy Cảnh Ngôn xuất hiện thì châu đầu ghé tai.
Vì bây giờ võ giả nguyên Đông Lâm thành đều biết trong đại tái mùa này của Cảnh gia mới kết thúc không lâu Cảnh Ngôn được hạng nhất, tức là hắn là tử đệ xuất sắc nhất trong người trẻ tuổi Cảnh gia.
Lúc trước đám người Triệu Nhất Phong bày lôi đài chờ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972685/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.