Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn bật cười, khinh thường nhìn Cảnh Xuân Vũ:
- Ha ha ha! Cảnh Xuân Vũ, da mặt của ngươi thật dày, ngươi tu luyện nhiều năm, thực lực tăng trưởng không được tốt lắm nhưng độ dày da mặt thì tăng nhiều.
Nghe Cảnh Ngôn châm chọc, mặt già của Cảnh Xuân Vũ đỏ rần, người run rẩy cắn răng ken két.
Cảnh Ngôn đổi giọng, mắt nghiêm nghị hỏi:
- Ta hỏi ngươi, tộc trưởng Cảnh gia có phải là Cảnh Xuân Vũ nhà ngươi?
- Nhảm nhí, ngươi không biết tộc trưởng Cảnh gia ta là Cảnh Thành Dã sao?
Giờ phút này Cảnh Xuân Vũ rất muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng lão biết không thể làm như vậy. Nếu Cảnh Xuân Vũ cứ thế bỏ đi thì thật sự sẽ bị lấy mất địa vị đại trưởng lão.
Lão phải ở lại!
Các thành viên Cảnh gia có mặt tại đây có nhiều người thuộc mạch Cảnh Xuân Vũ, tộc trưởng muốn lấy vị trí đại trưởng lão của lão không phải nói một câu là được. Cần trưởng lão, chủ quản cùng nhau biểu quyết, Cảnh Xuân Vũ ở lại đây thì còn cơ hội.
Cảnh Ngôn nói một tràng:
- Vậy thì ta không rõ lúc ở phủ thành chủ ngay cả tộc trưởng còn không đồng ý giao ta ra, nhà ngươi hết sức muốn đẩy ta ra, không lẽ quyền lực của ngươi lớn hơn tộc trưởng sao? Ngươi luôn miệng nói là vì gia tộc, khi đó ngươi không hề để ý tới Cảnh gia mà chỉ muốn mình sống! Đa số trưởng lão, chủ quản nơi đây không thấy tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972636/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.