Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Triệu gia còn phải hết sức kính nể ta, Cảnh gia nhà ngươi là cái thá gì? Sĩ diện trước mặt Long Thần Vũ ta? Vậy Long Thần Vũ này còn cần thấp giọng nhún nhường với Cảnh gia không?
Lý Nhị chần chừ hỏi:
- Trực tiếp kêu họ đi?
Lý Nhị hơi khom người nhìn thẳng Long Thần Vũ:
- Chưởng quầy, chúng ta trực tiếp đuổi bọn họ đi có khi nào đắc tội Cảnh gia không? Chợ khu nam dù gì đã bị Cảnh gia khống chế, tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh là người quản lý chợ. Cảnh Ngôn tuy không lớn tuổi nhưng có địa vị rất cao trong Cảnh gia, nghe nói thành chủ đại nhân cũng hết sức ưu ái hắn, không biết người này có quan hệ gì với thành chủ đại nhân.
Mắt Long Thần Vũ lấp lóe tia sáng, trầm ngâm một lúc gã nói:
- Bọn họ muốn gặp ta liền gặp họ? Vậy thì ta rất mất mặt. Ngươi ra ngoài nói với họ ta bận việc, không rảnh gặp họ, lần sau lại đến.
Long Thần Vũ đã bị nuông chiều làm hư, gã không ngốc, không tự phụ đến mức trong mắt không người nhưng thói quen người ta cung duy mình.
Lý Nhị thấy thái độ của Long Thần Vũ kiên quyết đành gật đầu nói:
- Rõ!
Lúc này ngoài phòng vọng vào giọng Cảnh Thiên Anh:
- Ha ha... Long chưởng quầy thật là người bận rộn!
Cảnh Thiên Anh, Cảnh Ngôn chờ ở dưới lâu mãi không thấy Long Thần Vũ lộ mặt, họ tự đi lên lầu hai vừa lúc nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972624/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.