Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Mộ Liên Thiên mừng như điên.
Mộ Vân Phỉ cũng mừng hết mức, mắt ướt lệ vì vui.
Vương Ba ở một bên lẩm bẩm, người run run:
- Lợi hại, lợi hại. Thiên Mục Đan là đan dược như thế nào?
Vương Ba chìm đắm trong tưởng tượng làm sao kiếm được một viên Thiên Mục Đan nghiên cứu. Vương Ba cũng biết lấy từ tay Mộ Liên Thiên là không hiện thực, trừ phi Mộ Liên Thiên không cần Thiên Mục Đan.
Cao Triệu Hải đi rồi trở về, mới rồi gã cảm ứng Tề Tư Nhu phát ra nguyên khí còn tưởng sắp nổ nên chạy nhanh ra khỏi phòng. Cao Triệu Hải đứng bên ngoài giây lát thấy trong phòng không có tiếng nổ, thầm nghi ngờ trở về nhìn xem.
Cao Triệu Hải thấy Tề Tư Nhu, kinh ngạc suýt rớt tròng mắt.
Sao có thể? Tề Tư Nhu đang vận chuyển nguyên khí? Tình huống gì đây? Lão phu sinh ra ảo giác?
Mộ Liên Thiên thấy Cao Triệu Hải quay về, cười nhạt châm chọc:
- Cao đan sư, xem ra Thiên Mục Đan của Cảnh Ngôn tiểu hữu có thần hiệu thật, Cao đan sư đã nhìn lầm Cảnh Ngôn tiểu hữu.
Cao Triệu Hải nghe vậy mặt đen như đáy nồi.
Mất mặt!
Lần này Cao Triệu Hải mất hết mặt mũi không dám gặp người. Nơi này chỉ có vài người biết nhưng Cao Triệu Hải mất hết mặt già. Cao Triệu Hải năm lần bảy lượt chửi rủa, nghi ngờ năng lực của Cảnh Ngôn, còn muốn xuống tay với hắn. Giờ Cảnh Ngôn thật sự luyện chế ra Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972538/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.