Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ đi qua đường đám đông tách ra.
Nam nhân mắt tam giác áo đen âm trầm nhìn Cảnh Ngôn, Cảnh Tử Kỳ giây lát, cười khùng khục:
- Khục khục, là tiểu tử nhà ngươi mới kêu ngừng tay? Ngươi rất to gan.
Nam nhân áo đen híp đôi mắt tam giác, giọng lạnh lẽo.
Cảnh Ngôn nhìn đối phương, gật đầu:
- Đúng vậy, là ta kêu ngươi dừng tay! Gan của ta không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Cảnh Ngôn chủ yếu nhìn nam nhân mắt tam giác nhưng thấy đằng sau gã có cái bàn, một thiếu nữ đang ngồi, đó mới là đối tượng làm hắn chú ý nhất.
Thiếu nữ mặc trường bào màu tím hoa lệ, khoảng hai mươi tuổi, cũng có thể chưa đến hai mươi. Thiếu nữ này là người chuẩn bị tham gia ba học viện lớn khảo hạch, nam nhân mắt tam giác có lẽ là tiểu nhân vật đi theo thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím đưa lưng hướng nam nhân mắt tam giác và Cảnh Lạc Vũ, tay nâng ly nhỏ xinh nhấp ngụm trà, bình tĩnh như không biết chuyện xảy ra sau lưng.
Cảnh Lạc Vũ thấy Cảnh Ngôn đi tới, nhếch môi nở nụ cười khó xem:
- Cảnh Ngôn ca.
Cảnh Ngôn gật đầu với Cảnh Lạc Vũ.
Cảnh Ngôn khá thích tử đệ Cảnh gia Cảnh Lạc Vũ này, thực lực không tệ, quan trọng nhất là tính cách tốt. Lúc ở Cảnh gia, Cảnh Ngôn và Cảnh Lạc Vũ không quen biết gì, nhưng từ Đông Lâm thành đến Lam Khúc quận thành hắn hơi hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-khon-kiem-than/1972536/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.