Không đến mùa đông, Ô Vũ lại đi rồi.“Ta lưu lại hai người âm thầm bảo hộ.” Ô Vũ nói, “Đừng nuôi bọn họ quá tốt, cho chút cơm thừa canh cặn là được rồi.”“… Trên đường cẩn thận.”Gương mặt hắn bình tĩnh thấm ra một chút ý cười, “Mùa xuân trở về,mang cho cô một cái răng rắn. Đúng rồi, cô có muốn đồ trang sức gìkhông?”“Huynh mua cho tôi sao? Tôi lại không dùng tới.” Bạch Dực gãi gãi đầu.“Không có chút nào giống nữ nhân.” Hắn khoát tay áo, tự mình đi rồi.Nhiệm vụ lần này cũng không khó, chỉ là phiền toái có lệ chướng, lại phải truy tìm trong rừng cây rậm rạp. Khó khăn lắm mới giải quyết được, hắn lại chỉ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, liền vội vàng chạy về sơnthôn.Mấy tháng đều ăn thịt dê cùng lương khô, hắn thật sự chịu không nổi.Đi vào trúc lâu, nhìn thấy Bạch Dực mặc bộ quần áo nhỏ, bả vai cùngcánh tay đều lộ ra, ống quần rộng, nằm trên sàn trúc ngủ trưa.Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, ánh mặt trời xuyên qua màn trúc, nàngnghiêng người mà nằm, một mái tóc thật dài xõa xuống, gối lên một cáigối làm bằng lá trà, hô hấp tinh tế. Bên người để một đống giấy lớn,nghiêng mực để trên án, nét mực chưa khô.Ô Vũ nhặt lên xem, nhẹ nhàng lắc đầu. Chữ của nàng thật sự là… Khócoi được ngay. May mắn còn đoan chính, nhìn cũng có thể biết được. Mặttrên vẽ một gốc cây, liếc mắt một cái là biết là đậu phụ, có chú thíchđầy đủ. Còn viết cách gieo trồng, chế biến đồ ăn, khiến hắn xem mà nở nụ cười.Đây là cái gì? Sách dạy nấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-hoa-khuc/1612218/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.