Đó là một buổi trưa ngày chớm hạ.Nàng đang thu đậu phơi ngoài nắng, ăn no ánh mặt trời, tỏa ra mộtmùi hương dễ chịu, quyện lẫn với mùi hương hoa, giống như có thể thôimiên cả ong mật.Vặn thắt lưng, xương sống phát ra thanh âm rắc rắc. Thực vô dụng.Chỉ một chút việc như vậy, làm đã mệt muốn chết. Những cô bé trong thôn, mười ba mười bốn tuổi đã có thể xách nước chạy như bay cả nửa dặm.Trong sân nhà nàng có giếng nước, chỉ mới mấy chục bước, cũng khiến nàng mệt rã người.Không có biện pháp, nếu nàng là nam, tắm rửa ngay ở giếng cũng được. Nhưng nàng là nữ, cho dù là tắm nước lạnh, nàng cũng phải mang thùngnước vào phòng bếp mới tắm được.Nàng đột nhiên cảm thấy, trong không khí tựa hồ có một mùi tanh ngọt.Bạch Dực quay đầu, lại bị dọa giật nảy mình. Một nam tử xa lạ đứngcách nàng rất gần, chỉ khoảng ba bước. Nhưng nàng không hề nghe đượctiếng gì, người kia thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, dường như cũng khôngcó hô hấp.“Cô còn sống.” Hắn mở miệng, thanh âm thực khàn.Nàng trừng mắt nhìn kĩ, cực lực công nhận…”Da…da bọc xương tiên sinh?” Bạch Dực vô cùng kinh hãi.Vốn là da bọc xương, lúc này có thịt, từ bộ xương trở thành Hắc Vô Thường, mới làm cho nàng trong chốc lát không nhận ra được.“Ta gọi là Ô Vũ.” trên người hắn có hai thanh kiếm, một nắm trêntay, một cắm trên cánh tay, đương nhiên đã chảy máu, “Có thể xin chútnước không?”“…Giếng nước ở bên cạnh.” Bạch Dực vội vàng dẫn hắn xuyên qua vườnrau, cố hết sức múc nước lên. Nhưng Bạch Dực thật sự kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-hoa-khuc/1612213/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.