Dịch: Amelie.Vo
Đêm thứ hai này, tôi ngủ không được quá mười lăm phút.
Thuốc an thần chỉ có thể khiến Tử Dạ ngủ hai tiếng đồng hồ. Lúc tỉnh dậy, tính khí cậu trở nên cuồng bạo, không cách nào tự khống chế được. Cậu cố gắng phá hủy mọi thứ xung quanh, đồng thời cũng manh động muốn hủy hoại chính mình. Cậu đưa tay cào gãi cơ thể, để lại những vết xây xước đáng sợ, máu me khắp người. Tôi và bác Vinh phải hì hục rất lâu mới có thể trói tay chân của cậu lại.
Thi thoảng khi cơn hoảng loạn phát tác ảnh hưởng đến hô hấp, Tử Dạ thoạt nhìn như không thở được. Tim cậu đập cực nhanh, còn người toát mồ hôi lạnh. Tôi ôm lấy Tử Dạ và liên tục bảo cậu “Hít thở sâu! Hít thở sâu!”. Sau đó, tôi lẩm nhẩm hát bên tai cậu, cứ nhớ được gì là tôi lại hát cái đó, còn tay thì không ngừng vuốt vuốt lưng để vỗ về cậu.
Sau đó, tôi xòe tay ra trước mặt hai người chúng tôi, dùng tay diễn theo một vở hài kịch. Lâu lâu, tiếng cười nói cùng âm nhạc của vở kịch lại vang lên, cơ hồ làm cho căn phòng ấm áp hơn hẳn. Quấn cậu trong lớp chăn bông, tôi ôm cậu thật chặt và không ngừng líu lo:
“Tử Dạ là một cậu bé ngoan nên cũng phải ngủ thật ngoan nè, rất mau sẽ khỏe lại thôi.”
Cho đến tận sáu giờ sáng, cuối cùng Tử Dạ cũng đã thiếp đi.
Trong khi đó cái người thức trắng đêm là tôi, không phải không muốn ngủ, mà là ngủ không vào.
Chỉ cần mí mắt sụp xuống, giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ho-co-quy/481393/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.