Tôi đã quên mất khoảng thời gian hồi còn ở trại trẻ mồ côi, dù sao điều duy nhất tôi nhớ được ở đó cũng chỉ có khuôn mặt của viện trưởng.
Bà ấy thường khóc lóc nói với tôi: “Thật đáng thương! Nếu không phải tôi cảm thấy có gì đó không ổn mà đưa cháu về thì cháu sớm đã bị bắt đi rồi”.
Thế là bà ấy tháo chiếc khóa bình an trên cổ tôi ra và bảo rằng sẽ dùng nó để tìm gia đình tôi.
Nhưng một năm, hai năm, lâu đến mức cả tôi cũng quên mất, vẫn không có tin tức gì, viện trưởng dần dần bỏ cuộc, thái độ đối với tôi từ đó cũng tệ hơn.
"Thì ra nhà người ta không muốn nó nữa, chẳng trách không ai đến tìm."
Tôi ngày một lớn lên, cho đến một ngày, chị ấy nhìn vào mặt tôi, hốt hoảng gọi điện cho người nhà, rồi so sánh thật kỹ với khuôn mặt trên điện thoại.
“Giống không, trông có giống không?"
"Giống hệt nhau."
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Tô Cẩn Hạ, người nhỏ bé ôm chiếc cúp lưu niệm trong tay, mỉm cười vui vẻ.
Tôi biết, tôi sẽ đi khỏi đây.
Khoảng thời gian đó, viện trưởng liên tục nói với tôi: “Cháu quay về đó có vẻ cũng không dễ sống rồi, có một người chị xuất sắc như vậy mà”.
Khi gặp Tô Cẩn Hạ, phản ứng đầu tiên của tôi là mặc cảm, sau đó là ghen tị.
Rõ ràng đều là con gái của bố mẹ, tại sao chị ấy lại ưu tú như vậy, tại sao người bị bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ha/3394951/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.