17.
“Chuyến bay hôm nay của tôi buổi tối đến nơi nhé. "
Gửi tin nhắn xong, tôi xách vali đi ra ngoài thì đụng phải Tô An và Tô phu nhân ở cổng khu nhà.
Họ đang tranh cãi với bảo vệ, khi nhìn thấy tôi, họ túm lấy tôi và nói: "Về nhà đi. Bố con bị ốm rồi. Con còn muốn đi đâu?"
Tôi đẩy họ ra, lùi lại vài bước: “Đừng chạm vào tôi, tôi từ lâu đã không còn liên quan gì đến bà, tôi đã ký giấy cam kết đồng ý ra khỏi hộ tịch, bà đừng đến làm phiền tôi nữa."
Bà Tô nhìn tay tôi không nói gì, trong khi Tô An lao tới.
"Chị à, dù sao chúng ta cũng là một gia đình. Nếu ở nhà có chuyện, chị phải ra tay giúp đỡ mới phải."
"Cùng mẹ và em quay về đi. Từ nhỏ đến lớn đều là lỗi của em. Chị cứ trách em đi."
“Đừng đổ lỗi cho bố mẹ.”
Nói xong, cô ta lại nức nở khóc lóc, nhưng tôi không chấp nhận, xách vali đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn họ như người ngoài.
Tôi bình tĩnh hỏi Tô An: “Cô đã làm gì sai?”
Tô An sửng sốt, tôi nói tiếp: "Không phải đều là lỗi của tôi sao? Tôi chế nhạo cô, giật váy của cô, còn nói cô xấu xí và ngu dốt."
Tô An siết chặt tay bà Tô, kể từ khi nhà họ Tô xảy ra biến cố còn chưa đầy nửa tháng, tóc bà Tô đã mọc không ít sợi bạc.
Cuối cùng bà ta cũng thay mặt Tô An lên tiếng: "Cẩn Hạ, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ha/3394950/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.