11.
"Cẩn Hạ, con lại chọc tức em gái à?"
Tô An nắm tay mẹ bước ra, nước mắt chưa khô, núp sau lưng mẹ, nhìn tôi đầy tự tin kiêu ngạo.
"Cẩn Hạ, không phải mẹ đã nói với con rằng phải bảo vệ em gái mình sao? Tại sao từ nhỏ con đã không thích con bé?"
"Nếu có lần sau, cũng không cần ăn cơm cùng cả nhà nữa, nhìn thấy lại khó chịu."
Cơn gió mùa hè oi bức thổi qua cửa sổ tầng hai, thế mà tôi thấy lạnh buốt.
Ngón tay hơi run run, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào khi nhìn thấy mẹ liên tục ấn vào thái dương.
Tôi không biết bà ấy có để ý thấy không, rằng tôi đã gần một năm không về nhà, cơ hội duy nhất để gặp nhau là bữa tối gia đình hàng tháng này, bữa tối gia đình này là cơ hội duy nhất để tôi nhìn lén cuộc sống của họ.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, không khỏi run rẩy, nửa năm qua, ngoài việc yêu cầu tôi kết hôn với Trình Giản An, đây là câu đầu tiên chúng tôi chính thức nói với nhau.
Tôi có thể dễ dàng đối phó với Tô An và Tô Thời Nghi, nhưng lại không thể đối phó với mẹ ruột của mình.
Rõ ràng khi còn nhỏ, bà vẫn sẽ vui vẻ nói: "Cẩn Hạ, con là niềm tự hào của mẹ."
Chẳng hiểu sao tâm trí tôi lại lơ đãng?
Tôi cúi đầu nhìn thấy Tô An đang nắm chặt tay mẹ tôi, giọng nói càng cáu kỉnh hơn.
"Thời Nghị nói với mẹ, con nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ha/3394947/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.