Chương trước
Chương sau
Kéo dài thời gian, kéo dài thời gian, nhưng Mộc Hủy có kéo dài thế nào đi nữa cũng không thể chạy trốn khỏi vận hạn ‘con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng’, từ sau khi xuống máy bay, cô đã soi gương đến lần thứ năm, đã hỏi Trần Dục Trạch mình trang điểm thế nào đến lần thứ mười rồi, con dâu xấu lúc này đang cực kỳ sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt cho mẹ chồng của mình, lúc trên máy bay cô vừa lên mạng tìm hiểu, trên mạng đều nói mẹ chồng và con dâu là kẻ thù trời sinh, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có vấn đề đã được truyền từ cổ chí kim.

"Làm gì vậy, lại đang nghĩ ngợi lung tung à." Trần Dục Trạch vừa lái xe, vừa ôm vai cô gái đang thất thần rõ rệt "Yên tâm đi, mẹ anh cũng không phải cọp, sẽ không ăn em đâu, huống hồ chúng ta về, để nói với bọn họ chuyện chúng ta muốn kết hôn, không có việc gì đâu, mọi việc đều có ông xã đây mà."

"Cái gì không phải cọp chứ, anh chính là một con cọp, ăn người ta đến không còn xương cốt, huống gì là mẹ anh?" Mộc Hủy lườm Trần Dục Trạch, trêu ghẹo nói.

"Phải phải phải, anh là cọp, nhưng mà anh cũng chỉ là cọp con, chuyên môn ăn tiểu yêu tinh như em thôi." Nói xong, vươn tay phải nhéo nhéo cái mũi nhỏ đáng yêu kia.

Đưa tay đẩy bàn tay không có ý tốt trên mũi ra, Mộc Hủy giọng hờn dỗi: "Đáng ghét", sau đó quay đầu nhìn phong cảnh thành thị ngoài cửa sổ, có điều, nói thật, ở trong lòng Mộc Hủy, bị Trần Dục Trạch ồn ào như vậy, quả thực không còn khẩn trương như trước nữa.

—————————— Ta là đường phân cách vô sỉ————————

Nhà chính của họ Trần.

Từ lúc Trần Dục Trạch đưa mình vào tòa dinh thự có phong cách như pháo đài này, Mộc Hủy liền cảm thấy toàn thân khó chịu, từ người phụ nữ vừa rồi mở cửa gọi là má Ngô, đến rất nhiều tam cô lục dì bây giờ đang ngồi trước mắt, còn có một đám các cô gái xinh đẹp đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình và Trần Dục Trạch, Mộc Hủy cúi đầu nhìn trang phục của mình, không tệ mà, váy liền áo hoa nhỏ màu trắng, thanh lịch, điềm đạm, không phải người lớn tuổi đều thích sao?

Trần Dục Trạch nắm tay Mộc Hủy, không đếm xỉa đến đám người không liên quan xung quanh. Mặt không biểu cảm đi tới trước mặt một đôi vợ chồng trang phục tráng lệ ngồi ở vị trí chủ nhân, giọng nói không hề nhấp nhô: "Dì Vương, ba, đây là con dâu của hai người, bọn con dự định sẽ kết hôn. Thời gian vẫn chưa định, khi nào tổ chức sẽ báo tin với hai người."

Mà Mộc Hủy lại nhân cơ hội chăm chú quan sát ông Trần, bà Trần, Mộc Hủy luôn cảm thấy, bộ dạng Trần Dục Trạch không giống ông Trần, cũng không giống bà Trần, bà Trần vừa nhìn đã thấy là dạng phụ nữ mưu mô, còn ông Trần, Mộc Hủy cảm thấy, có lẽ đã dốc sức trên thương trường rất lâu, già rồi mà vẫn có hơi thở khôn khéo của thương nhân. Không giống như Trần Dục Trạch, đôi mắt có thần, cơ thể có sức lực.

"Con xem đi, con xem đi, con tìm cho nhà họ Trần chúng ta loại phụ nữ gì vậy." Ông Trần đột nhiên đứng dậy "Con xem đi, cô gái này thấy người lớn bắt chuyện cũng không trả lời một câu, còn nhìn tới nhìn lui, nhìn cái gì chứ, có gì đẹp sao?"

"Bác..." Mộc Hủy vội vàng quay đầu lại, cẩn thận nói.

"Bác cái gì mà bác, không phải cô rất lợi hại sao, thế nào, câm điếc rồi à." Bà Trần cũng đứng dậy, nhìn Mộc Hủy mắng, lại nhìn thấy Trần Dục Trạch giống như gà mẹ mà giấu Mộc Hủy ở phía sau bảo vệ, càng tức giận hơn "Trốn cái gì chứ, con hồ ly tinh như cô không phải rất lợi hại sao, không cho Dục Trạch ăn canh ta bảo Vũ Linh mang đến, thế nào, câm điếc rồi à."

Mà lúc này Trần Dục Trạch không giận ngược lại cười: "Hồ ly tinh, dì Vương à, ai là hồ ly tinh chứ, nếu không phải vì một con hồ ly tinh nào đó, mẹ tôi sẽ chết sao? A? Không phải vì một con hồ ly tinh nào đó bị báo ứng sinh non, không thể sinh con được nữa thì tôi sẽ có thành tựu như ngày hôm nay sao? Ha ha, hồ ly tinh, buồn cười, thực sự là quá buồn cười." Trên mặt bà Trần bởi vì không nhịn được mà mặt mũi đỏ bừng, giơ một tay lên, muốn đánh Trần Dục Trạch, lại bị tay người này chặn lại ở không trung: "Đánh tôi, dì có quyền gì mà đánh tôi chứ, dì —— Vương —— "

"Chát." Khuôn mặt ông Trần đỏ bừng, tát Trần Dục Trạch một cái, nhìn Trần Dục Trạch mà giận dữ hét "Bà ấy không có quyền, ta sẽ có chứ." Cuối cùng, những tam cô, lục dì, cùng những tiểu thư xinh đẹp kia cũng có chỗ để phát huy tác dụng rồi, đàn ông thì vuốt vuốt ngực ông Trần cho nguôi giận, phụ nữ thì không ngừng xoa dịu bà Trần, gọi mẹ Trần, dì Trần, bà Trần ỷ có người về phe mình, người đông thế mạnh nên lúc này cũng giống như bị rất nhiều uất ức, ra sức khóc lóc om sòm, ầm ĩ: "Mệnh của tôi thật khổ mà, mọi người xem tôi đã nuôi cái loại súc sinh gì đây chứ."

Mà bên này, cũng chỉ còn một mình Mộc Hủy cầm khăn đá lạnh má Ngô đưa tới, nhón chân, hai mắt đẫm lệ chườm đá lên má bị đánh của Trần Dục Trạch, Trần Dục Trạch hôn nhẹ lên trán bảo bối bé nhỏ, xem như an ủi, nhìn những người đang lên tiếng an ủi trước mặt, có chút đau đầu sờ trán, sau đó giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên: "Ngoại trừ má Ngô ra, toàn bộ những người không có quan hệ huyết thống với Trần Dục Trạch tôi mau cút hết cho tôi, Trần Dục Trạch tôi không phải nhà từ thiện, cũng không phải hoàng đế, những người muốn được tôi tài trợ, những người muốn gả con gái cho tôi, tôi không cần biết các người là ai, nếu hiện giờ không cút cho tôi, tôi sẽ khiến công ty các người ngay ngày mai liền phá sản, khiến con gái các người ngày mai liền đầu với thân nằm hai chỗ, bây giờ tôi đếm ba tiếng, lúc tôi ngẩng đầu lên còn thấy ai vẫn ở đây, vậy thì xin lỗi." Trần Dục Trạch giơ tay phải lên, cúi đầu dịu dàng nhìn Mộc Hủy "1″ Mộc Hủy liền thấy những người vốn đang an ủi ông bà Trần lập tức đứng dậy, "2″ từng đợt gió thổi qua tai Mộc Hủy "3″ Trần Dục Trạch ngẩng đầu nhìn thấy không gian xung quanh rõ ràng trống trơn, cười thầm, biết nghe lời vậy mới tốt chứ.

Người này liền dắt tay Mộc Hủy, "Nếu đổng sự Trần đã đánh tôi, như vậy hai chúng ta liền không thiếu nợ gì nhau nữa, tôi đến cũng không phải để hỏi ý kiến gì các người, chỉ là làm tròn nghĩa vụ nói với các người, cô ấy, Trần Mộc Hủy, là người vợ duy nhất trong kiếp này của Trần Dục Trạch tôi, còn có, chuyện cũ trước kia, các người không muốn nghe, tôi cũng vậy, cho nên, chúng ta cũng đừng nói ra nữa." Tay kia chỉ vào người lớn tuổi đứng cách đó không xa "Về phần má Ngô, là mẹ tôi mang đến, là người đối xử tốt với tôi, hiện giờ mẹ tôi đã đi rồi, tôi cũng đã trưởng thành, má Ngô, tôi dĩ nhiên phải dẫn đi." Ngay sau đó liền mỉm cười quay đầu "Má Ngô, má đi thu dọn đồ đạc của mình một chút, chỉ mang những thứ có ý nghĩa quan trọng với mình là được rồi, còn quần áo gì đó cũng không cần, con sẽ mua cho."

"Dạ, cậu chủ."

"Dựa vào cái gì chứ." Dì Vương còn cố gắng giữ mặt mũi của mình.

"Dì Vương, xin lỗi, đây cũng chỉ là thông báo, không phải hỏi ý kiến, còn nữa, đổng sự Trần, nghe nói gần đây công ty các người nảy sinh nguy cơ nợ nần, ha ha." Trần Dục Trạch tự giễu cười cười "Chỉ e đó cũng là nguyên nhân các người bảo Trương Vũ Linh tới tìm tôi đúng chứ, đây là chi phiếu một nghìn vạn, coi như là tôi làm tròn chút lòng hiếu thảo với ba." Nói xong liền đưa chi phiếu cho ông Trần, sau đó mang theo má Ngô đã thu dọn xong từ lâu cùng Mộc Hủy đi ra cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.