Phanh, cửa phòng tổng tài vừa mới đóng, Mộc Hủy liền phát tác, cộp cộp cộp cộp đi tới trước mặt Trần Dục Trạch, vươn ngón trỏ chỉ chỉ "Trần Dục Trạch, có phải anh không cần tôi nữa đúng không?"
Trần Dục Trạch vội vàng giơ hai tay thành hình dạng đầu hàng, mang vẻ mặt lấy lòng "Làm sao dám, làm sao dám chứ, làm sao anh không cần tiểu bảo bối của anh được, Hủy nhi à."
"Trần Dục Trạch, tôi thấy anh chính là không cần tôi nữa đấy, anh có biết không, có biết không, chúng ta đã 5 ngày không gặp mặt." Nói xong, còn giơ tay phải lên xòe năm ngón tay trước mặt Trần Dục Trạch.
"Anh biết, anh biết." Trần Dục Trạch nhân cơ hội ôm lấy vỗ về, trời biết anh nhớ cái ôm cùng tiểu yêu tinh nhỏ giày vò người ta này đến mức nào.
Cô giãy khỏi vòng ôm của người kia, gào lên "Anh biết, anh biết cái gì, anh biết uống canh người ta làm, anh biết tôi tranh hơn thua với người ta, bị người ta ức hiếp, còn ngồi xem kịch vui, anh biết để người ta gọi anh là anh Dục Trạch, anh Dục Trạch, dễ chịu lắm chứ gì, Trần Dục Trạch, hôm nay anh nói thẳng một câu với tôi đi, anh cần tôi hay cần cô ta, haylà tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ của anh." Mộc Hủy như là bùng nổ vậy, cô không thích loại cảm giác này, vô cùng không thích, cho dù cô biết rất rõ người đàn ông trước mắt này sau khi ở cùng với cô, cũng không còn tiếp tục trêu chọc cỏ dại bên đường nữa, thế nhưng, Mộc Hủy không muốn lại bị người khác bỏ rơi, đầu tiên là mẹ, rồi cô nhi viện, sau đó là Mộc Cẩn, nhà họ Mộc, bây giờ, Trần Dục Trạch là chỗ dựa duy nhất của cô, là người cô đã dành tình cảm chân thành, là duy nhất của cô, cô sợ, rất sợ, rất sợ mất đi Trần Dục Trạch. Càng nghĩ, nước mắt liền chảy ra, có uất ức, có sợ hãi.
Trần Dục Trạch nhìn người nào đó nước mắt đầy mặt, lòng đau quặn thắt, lại ôm người nào đó lần nữa, ôm thật chặt, không cho cô giãy ra, vùi đầu Mộc Hủy vào ngực mình, hiện giờ, không có lời nói nào hơn được tiếng tim đập rất có lực của mình để thay lời ‘anh yêu em’ muốn nói với Mộc Hủy.
Một lúc lâu sau, Mộc Hủy dưới tiếng tim đập thình thịch tỉnh táo lại, kéo kéo áo Trần Dục Trạch, khàn giọng nói "Dục Trạch..."
"Ừ."
"Trước tiên anh phải đi súc miệng một trăm lần, sau đó tắm mười lần, đêm nay không được tăng ca nữa, về nhà sớm một chút, bằng không tối nay anh đừng hòng bò lên giường của em." Sau đó, phóng khoáng xoay người, "phanh" một tiếng đóng cửa phòng tổng tài lại, đi về nhà.
Để lại một mình Trần Dục Trạch ở trong văn phòng tổng tài sờ trán, thở dài vô tận, ôi tiểu yêu tinh giày vò người ta này.
Mới về đến nhà, Trần Dục Trạch đã bị làm cho sợ —— mỹ nữ đang làm mỹ thực.
Trời ạ, ai có thể nói với anh, đây là đang làm gì vậy.
"Dục Trạch, anh đã trở về, anh vất vả rồi, nhanh đi tắm rửa, sau đó chúng ta ăn cơm." Mộc Hủy đeo tạp dề Doraemon màu xanh lam, một tay cầm thìa, nhảy đến trước mặt Trần Dục Trạch, sau khi cô thơm lên má người kia một cái lại vui vẻ nhảy về phòng bếp nấu ăn.
Trần Dục Trạch lần này suýt chút nữa đã bị dọa chết khiếp rồi, tắm rửa, nấu ăn, thơm má, còn có cái tạp dề Doraemon màu xanh lam kia nữa, Trần Dục Trạch ngửa đầu hỏi trời xanh, mình đã phạm vào tội gì rồi vậy. Còn nhớ lần trước khi nhìn thấy cái tạp dề Doraemon kia là bởi vì khoảng thời gian đó tâm trạng anh không tốt, hơn nữa là vì Mộc Hủy nên mỗi ngày anh đều mượn rượu giải sầu, mượn thuốc lá để trải qua đêm dài, nào ngờ những việc đó lại bị tiểu yêu tinh gọi là Mộc Hủy kia biết được, ngày hôm sau, tiểu yêu tinh này liền mua cái tạp dề Doraemon kia cùng hai mươi cân nho còn chưa chín, mỗi ngày lên mạng, học làm rượu nho, mỗi ngày đều làm, nhưng lại không cho đường vào, còn nhớ có một đêm, tiểu yêu tinh này hùng hổ xông vào phòng đọc sách của anh, đặt một chai rượu nho độc quyền Mộc thị ở trước mặt anh, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói rằng: "Uống rượu của nhà người khác không bằng uống rượu nhà mình đi, hôm nay, anh không uống hết chai rượu này thì anh cũng đừng mơ chạm được vào rượu khác, còn ra vẻ mượn rượu giải sầu cái gì chứ, lẽ nào anh không biết cái gì gọi là mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu sao, Trần Dục Trạch, anh có cái gì bất mãn thì cứ nói, nhưng mà, đây là rượu em tự mình làm, là thành ý nhận sai của em, anh nhất định phải uống."
Bị buộc bất đắc dĩ, lúc đó anh uống một ngụm rượu nho Mộc thị kia, đến giờ vẫn có thể nhớ rõ cái hương vị ấy, Trần Dục Trạch cảm thấy từ khi uống qua rượu nho của Mộc thị thì bất cứ một thứ chua gì với anh mà nói cũng đều so easy.
Trần Dục Trạch bị hồi ức răng ê của mình hù dọa cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vì đường sống của mình, Trần Dục Trạch âm thầm lau một phen mồ hôi vốn không hề có trên trán, kính cẩn tuân theo lời dạy bảo của Hoàng hậu nương nương, nơm nớp lo sợ đi tắm.
Dùng tốc độ nhanh nhất của mình tắm rửa xong, Trần Dục Trạch vâng lời ngồi vào bàn ăn, nhìn hơn mười bát canh hoàn toàn khác nhau trước mặt, mồ hôi lạnh của Trần Dục Trạch lộp độp rơi xuống.
"Dục Trạch. Lại đây ăn canh đi, đây là canh toàn tâm toàn ý, dùng tim heo để nấu; đây là canh vốn là một thể, dùng hạt sen, hoa sen, củ sen để đun; đây là canh đồng cam cộng khổ, bên trong có cam thảo, hoàng liên, còn đây là... a, Trần Dục Trạch, anh làm gì vậy, mau thả em xuống."
Cửa phòng ngủ bị Trần Dục Trạch một chân đá văng, lại một chân đóng cửa, giữ chặt Mộc Hủy đang giãy dụa ở trên giường, đầu lưỡi mang theo vị kem đánh răng bạc hà mở hàm răng ra, tiến quân thần tốc, cùng đầu lưỡi màu hồng phấn kia vờn múa.
"Trần Dục... Trạch" Mộc Hủy cuối cùng cũng hít thở được không khí trong lành, "Canh..."
"Em yêu, em đang nói gì vậy, nói gì thế." Người đàn ông giả khờ "Canh ấy à, anh uống của tiểu bảo bối, Mộc Hủy bé nhỏ, Hủy nhi là được rồi." Nói xong, cúi người xuống, vùi đầu vào thâm cốc yếu ớt giữa hai chân, mút mật nước ngọt ngào kia.
"Không được, Hủy nhi của anh mời anh ăn canh, sao anh có thể không cảm kích được, hửm." Nói xong, càng thêm dùng sức mút vào một chút.
"Không uống nữa, không uống nữa, không uống nữa, không uống nữa. Hu hu." Mộc Hủy khó chịu nghẹn ngào, hai chân đạp lung tung "Muốn. Ưm, muốn."
Trần Dục Trạch đã nghẹn năm ngày cũng không nhịn được nữa, vật dục vọng của anh đã sớm cương cứng như sắt thép rồi, đầu lưỡi ra khỏi dũng đạo, đi lên rốn, ngọn núi nhỏ, sau đó lên xương quai xanh, cuối cùng hôn lên môi, lên mặt Mộc Hủy, từ lâu đã không khống chế được mà kết hợp làm một thể, tạo nên vận động có tiết tấu.
Ngày hôm sau, người đàn ông tràn đầy năng lượng tỉnh dậy, gọi một cuộc điện thoại cho công ty giúp việc theo giờ, bảo bọn họ hôm nay khi cho người tới thu dọn nhà cửa, đừng quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, còn nữa, đem những thứ nước canh gì đó đổ hết toàn bộ, những vật dụng dùng để nấu canh, thìa canh gì đó cũng vứt đi hết, bảo Đỗ phó tổng mua lại một bộ dụng cụ Itali giống như đúc cái đã vứt đi, nhớ rõ, phải giống y như đúc.
Buổi trưa Mộc Hủy đang ngồi trên sô pha, uống canh củ sen hầm xương do người giúp việc theo giờ mua từ nhà hàng có tiếng nhất ở thành phố C về, xem chương trình giải trí hôm nay, "Chào mừng các bạn đến với chương trình giải trí 100% của đài truyền hình XX, bây giờ là tin tức độc nhất vô nhị của chúng tôi, hôm nay cuối cùng chúng tôi cũng mời được người nổi tiếng của thành phố C chúng ta —— Trần Dục Trạch tiên sinh, bây giờ xin nhiệt liệt chào mừng Trần Dục Trạch tiên sinh... Đây là câu hỏi cuối cùng của chúng tôi, có một bạn trên mạng hỏi rằng, ‘Xin hỏi Trần Dục Trạch tiên sinh, món anh thích nhất là gì?" Người đàn ông trong TV giống như nhớ tới cái gì đó, mỉm cười, hàm ý sâu xa nói "Canh, tôi thích ăn canh."
Phụt. Mộc Hủy vô cùng khiếm nhã phun củ sen màu hồng trong miệng ra, tắt TV nằm úp sấp, trong lòng nghĩ thực sự là dâm đãng, quá dâm đãng rồi. Sau đó ưu nhã buông bát, rút tờ khăn giấy ra lau lau khóe miệng, nói với người giúp việc theo giờ đang nỗ lực vứt những vật dụng nhà bếp mà nói: "Sau này, nếu tôi không bảo, các người, cũng đừng mua canh cho tôi nữa nhé."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]