Chương trước
Chương sau
Cô nghĩ, cô nhất định là điên rồi, mới có thể phối hợp với hắn làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn tới cực điểm này. Khi thời điểm đầu đông giá lạnh, còn nửa đêm đi đến Dương Minh sơn trang hóng gió!
Có thể ngắmđược cảnh gì? Không biết, cô đang vội mà phát run. Cảnh đêm có đẹp haykhông? Ai đâu rảnh mà chú ý tới cái đó, bận lau nước mũi còn không kịpnữa là!
Như thế rất tốt, suốt cả một đêm, cô chỉ biết mình xong đời!
Buổi sáng hôm sau thức dậy, cổ họng đaugần chết, còn phát không ra tiếng nào, chắc chắn là cảm nặng rồi, khiếncô đến ngay cả khí lực đi ra khỏi phòng cũng không có.
May mà kẻ đầu sỏ coi như cũng có lương tâm, đưa đón cô đi khám bác sĩ, toàn bộ hành trình đều chăm sóc rất cẩn thận.
Vốn cô còn thật lo lắng cho hắn, sợ hắnbệnh tình nặng thêm. Ai ngờ người này sau khi một đêm hứng gió lạnh,thế nhưng lại khỏe hơn rất nhiều!
Cho nên……….. đứa nhỏ này thích hợptrưởng thành ở trong nghịch cảnh. Vì vậy, không cần đối xử tốt với hắn?( A này thích hợp bị ngược đãi)
Mấy hôm nay cô không đi học được, hắnbuổi sáng, trưa, chiều, tối đều đến đem ba bữa đúng giờ cho cô, buổi tối thì ở lại chỗ cô không quay về.
Hắn nói với lý lẽ hùng hồn…….. Sợ cô lúc tối sẽ phát sốt không có người chăm sóc.
Nhìn hắn có thành ý chuộc tội như vậy, cô thật không đành lòng đả phá hắn………….. Có cậu ở đây tôi mới không được ngủ ngon!
Haiz, người bệnh cần nhất chính là một giấc ngủ ngon a……
Học xong, mang đến cháo Quảng mà cô muốn ăn, chuyện thứ nhất hắn làm là kiểm tra gói thuốc.
“Chị giữa trưa không có uống” Lập tức nắm thóp.
Người này a……. Đồng Thư Nhã rất muốn cười, lại bị hành động nhỏ nhặt cố chấp này của hắn khiến cho trong lòng ấm áp.
“Quên mà!”
“Uống thuốc không thể quên” Sau đó hắn lấy ra giấy stick note( giấy dán tiện lợi),nhớ lại thờigian uống thuốc bác sĩ nói, bốn giờ uống một lần, đem mỗi cái thời gian đều viết ra hết, nhắc nhở cô uống thuốc, mỗi lần uống xong thì tháoxuống, vì thế hắn biết cô còn một lần kia chưa uống.
Không cần nghiêm khắc như vậy đi……… cô há hốc mồm.
“Chị là bị cảm nặng” Bạn bè cô đến thăm bệnh, đều cười cô vì nguyên khuôn mặt cô bây giờ sưng giống như một cái đầu heo.
Nhìn cô nghẹt mũi, chảy nước mũi, dùnggiấy vệ sinh lau tới cái mũi hồng hết, có đôi khi còn ho đến mức ứa cảnước mắt, ánh mắt sưng, miệng cũng sưng, cả người thoạt nhìn bộ dángthật đáng thương, hắn thật khó mà không chột dạ áy náy a!
Ngày đó, sau khi hắn ngủ, vốn dĩ chorằng cô sẽ về lớp học tiếp, còn tính rằng sau khi thức dậy sẽ đến lớphọc tìm cô. Không nghĩ tới khi hắn tỉnh dậy lại là nằm gối trên đùi côngủ, mà cô thì ngồi ở trên giường của hắn đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
“Có điểm danh? Tớ phản ứng bình tĩnh? Nếu không thì muốn như thế nào? Điểm thì cũng đã điểm rồi, thétchói tai có ích lợi gì? Dù sao từ lúc tớ bắt đầu quen biết hắn, dạng xui xẻo gì mà chưa gặp qua……”
Nghe được mấy câu này, hắn chột dạ cực độ.
Đặng giáo sư không tùy tiện điểm danh,một học kỳ chỉ điểm hai lần làm bình thường thành tích, mà bình thườngthành tích chiếm 30% trong tổng thành tích. Nói cách khác, học kỳ nàycô tối thiểu đã bay mất 15% thành tích.
Sau đó, đến Dương Minh sơn trang, haingười đều lạnh đến nổi cả da gà, hoàn toàn không cảm thụ được đến cái gì là lãng mạn trong truyền thuyết.
Điều duy nhất đáng để ăn mừng là, hắn có thể ôm được cô, cũng bởi vì cô rất lạnh, run đến thật sự đáng thương,cho nên mới cho hắn ôm đi? Trên đường trở về, cũng có bị cô ôm, ôm sovới bình thường còn chặt hơn, bất quá cái giá đắt phải trả là…………mộttrận cảm nặng.
Hắn cảm thấy chính mình thật không xong, vốn muốn bồi dưỡng một chút không khí lãng mạn, để cô có cảm giác hạnhphúc ngọt ngào, kết quả lại hại cô phát sốt chảy nước mũi.
“Ngẩn người cái gì?”Đồng Thư Nhã ăn cháo xong, liền thấy nét mặt nhăn mày nhíu của hắn,không cần đoán cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Cô hướng hắn vẫy vẫytay, rồi vỗ vào giường ngủ bên cạnh mình, muốn hắn lại đây.
Quan Tử Cần một chút cũng không chậm trễ, ân cần đi tới “Chị muốn cái gì sao?”
Cô lấy tay sờ sờ cái trán, gương mặt của hắn. “Chỉ lo canh chừng tôi uống thuốc, cậu thì sao? Có khỏe hơn chút nào không?”
“Tôi khỏe rất nhiều!” Ngoài trừ một chút ho khan ra, cơ hồ không có triệu chứng gì. “Hiện tại người có vẻ thảm là chị”
Người này, chỉ cần nhắc đến chuyện cô sinh bệnh, gặp người liền nói: “Là tôi sai”
Chuyện yêu đương xấu xa cùng cảm mạo,tất cả đều bởi vì hắn dùng thái độ xấu hổ, nói ra những lời đầu khôngnâng dậy nổi với bác sĩ và bạn học của cô, là muốn mọi người nghĩ nhưthế nào a?
Cũng khó trách bạn học của cô muốn dùng vẻ mặt mập mờ giễu cợt cô: “Qúa độ ân ái, là muốn trả một giá đắt!”, “Sức mạnh tình yêu thật là vĩđại, bị cảm nặng xổ mũi, biết là đường chết mà cũng dám đi!”
Hình tượng của cô, sớm muộn gì cũng có ngày bị hắn phá hư không còn một mảnh.
Nhưng, cho dù như vậy, vừa nhìn thấy nét mặt uể oải suy sụp của hắn, cô vẫn cứ mềm lòng một cách hồ đồ, mở miệng an ủi hắn. “Không có việc gì, vài ngày nữa sẽ tốt hơn thôi. Tới đây tâm sự với tôi!”
“Chị muốn tán gẫu cái gì?” Ngồi ổn định thật ngoan ngoãn, một bộ dáng chờ đợi chỉ thị.
Cô bật cười: “Tử Cần, cậu hình như không nói nhiều về chuyện gia đình cậu với tôi”.
Có khi lơ đãng sẽ nhắc tới anh cả thương hắn nhất, anh tư thì lần nào cũng mắng hắn đần độn, chị út thì thiếuchút nữa hại hắn trở thành vị thái giám cuối cùng của Trung Quốc……. cóthể cảm nhận được, cả gia đình này khá là gắn bó chặt chẽ……… Bất quá,hắn rốt cuộc có bao nhiêu anh chị em a? Cô không biết rõ ràng lắm!
“Nhà của tôi có bảy người con,tôi là đứng hàng nhỏ nhất. Ba tên Quan Phục Hưng, mẹ tên Quan Lưu QuếChi. Đại ca tên Quan Tử Ngôn, có nghĩa là thận trọng từ lời nói đến việc làm, anh hai tên Quan Tử Đàn nghĩa là luôn vui vẻ hạnh phúc, anh ba tên Quan Tử Tu, anh tư tên Quan Tử Tề có nghĩa là tu thân tề gia trị quốcbình thiên hạ. Chị cả tên là Quan Tử Vận, tức là thanh vận lịch sự taonhã, chị út tên là Quan Tử Dung, tôi tên là…….” Hoàn toàn hưng phấn vui vẻ nói ra gia phả nhà mình.
“Tôi biết cậu tên gì rồi! Có thể cho qua!” Cô liều mạng nhịn cười, hắn thật là đáng yêu nha!
“Tôi biết chị biết a, chỉ cóđiều muốn nói rõ ràng với chị từ đầu đến cuối thôi. Khi tôi ra đời, baba đã giúp tôi coi qua số mạng, nói đứa nhỏ này sẽ không có số đại phúđại quý, đối với sự nghiệp cũng không có chí lớn, cả đời đều bình thường thuận lợi, không có gì thay đổi quá lớn. Một chút tai họa nhỏ và khókhăn dĩ nhiên là có, nhưng cũng không có bệnh nặng hay tai họa lớn gì.Nói rõ ra thì tôi chính là đứa có phúc khí nhất trong tất cả bảy ngườicon. Cho nên, từ nhỏ đến lớn, mọi người luôn nói với tôi rằng Cần cù có thể bù đắp kém cỏi.”
Cần cù có thể bù đắp kém cỏi! Đúng là một câu nói rất hay!
Theo trình độ ‘ Kém cỏi’ của hắn, đúng là cần phải rất cần lao, thật cần lao!
Quan Tử Cần khó chịu trừng người, đừng tưởng rằng hắn không biết được là cô đang cười trộm!
“Các anh chị thường khi dễ cậu sao?” Anh tư thì độc miệng, anh hai thì lén lút đem những đồ ăn mình khôngthích cho hắn, chị út thì thường hay trêu cợt hắn…….. thời thơ ấu củahắn có thật là bi thảm như vậy không?
“Một chút thôi! Kỳ thực bọn họ rất thương tôi!” Cũng giống như học tỷ vậy, mở miệng thường thích trêu cợt hắn, nhưng khi gặp chuyện thì bảo vệ hắn hơn bất cứ ai.
Giống như lúc trước, chuyện hiểu lầm học tỷ mang thai, nói hắn bạc tình bạc nghĩa, anh hai nghe được nửa đêm lập tức liền chạy tới. Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều bảo vệ hắn ở phía sau người. Lúc ấy hắn biết rõ, nếu tình huống có chút không khống chế được, anh hai tuyệt đối sẽ che chở cho hắn, không cho hắn chịu bất kỳ thươngtổn gì.
Nghĩ đến điều này, hắn từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần. “Chị thật sự là con gái của đại ca hắc đạo?”
Không giống, không giống, không giống,một chút cũng không giống a! Cô rõ ràng là xinh đẹp như vậy, có khí chất như thế, thành tích lại tốt, ai có thể đem đại ca hắc đạo với cô cùngliên tưởng với nhau?
“Là thật nha, lừa cậu làm cái gì?” Cô ít nhất cũng đã nói qua một trăm một lần đi! Hắn vẫn cứ cho rằng cô hay nói đùa?
Loại chuyện này nói cho một trăm người nghe, một trăm người cũng sẽ không tin đi, làm sao có thể trách hắn?
“Cả cuộc đời của ba tôi cơ hồđều là lớn lên trên đường phố, cũng không đọc qua sách vở gì, ông nóirằng ông là một người dân quê mùa, nhưng con gái ông thì nhất định phảirất có khí chất, ngàn vạn lần đừng giống như ông. Cho nên từ nhỏ đếnlớn, tôi đều nhận được sự giáo dục tốt nhất. Cái tên Thư Nhã này chínhlà hy vọng tôi có văn nhã cùng với phong độ tri thức”.
“Cho nên lúc trước……. những người đó thật là phải bảo vệ chị?”
“Ừ, đúng rồi! Cậu đừng cho rằnglà hắc đạo đại ca thì nhất định rất hung ác, kỳ thực ba tôi cũng giốngnhư người nhà của cậu, rất là thương tôi! Lúc ông ấy tuổi còn trẻ từngrất hoang đường, có một đống tình nhân, sau đó không hiểu tại sao cótôi. Ông đối với người phụ nữ đã sinh ra tôi, cũng không đặc biệt có cảm tình gì, ở trên định nghĩa của xã hội, ông cũng không phải là một người tốt gì, nhưng ông ấy lại tuyệt đối chính là một người cha tốt. Đem hếttất cả khả năng cùng tình cảm của một người cha tất cả đều dành hết chođứa con gái duy nhất là tôi”.
“Cho nên bây giờ ông ấy rửa tay gác kiếm cũng là vì chị sao?”
“Ừ, bởi vì lúc năm tôi bảy tuổi, từng bị bắt cóc”.
“A!” Hắn vẻ mặt kinh ngạc.
Từ bắt cóc này ở trong cuộc sống của hắn thật xa lạ, mọi người thường hay nửa nói giỡn, nếu có người bắt hắn,cha mẹ chắc là thật bất ngờ, bởi vì một đứa trẻ ngốc như vậy cũng cóngười muốn bắt? Quên đi, nếu ngươi muốn liền cho ngươi đó, chúng ta sinh một đứa khác xem thử có thông minh hơn không…..
“Trên giang hồ ân oán rất nhiều, có lúc người ta sẽ không để tâm cậu là người già, phụ nữ hay trẻ em vôtội. Tôi lúc đó tuy rằng không có việc gì, nhưng phải nằm viện hết mộtthời gian. Sau khi xuất viện, tôi bắt đầu học võ phòng thân, ở tronghoàn cảnh này, nếu không thể tự bảo vệ chính mình, có thể sẽ liên lụyđến người khác. Bất quá sau chuyện này, ba tôi hạ quyết tâm rửa tay gáckiếm, không lăn lộn ở trên giang hồ nữa”.
Quan Tử Cần mở to mắt nhìn cô, miệng hết mở lại đóng, hết đóng lại mở, không nói ra được một câu.
Đồng Thư Nhã thấy vẻ mặt hắn ngu ngơ, liền bổ sung thêm một câu: “Lần này là thật, không có nói đùa, sau lưng tôi lúc ấy còn để lại một vết thương”
Cởi bỏ hai nút áo, để lộ ra vết sẹo trên lưng chứng minh.
Hắn không phải không tin cô, chỉ là suynghĩ, một bé gái tuổi còn nhỏ như vậy, đã bắt buộc phải học cách bảo vệchính mình, để tránh liên lụy người khác…..
Bảy tuổi, hắn đang làm gì? Chắc là đangchơi trò chơi, xem phim hoạt hình, oán giận bài học quá nhiều, mỗi ngàyđều vui vẻ không phiền não, còn cô thì phải sống trong cuộc sống ăn nay lo mai. (ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai)
Tuy rằng bây giờ cô nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng mà lúc đó cô nhất định rất sợ hãi, dù sao cũng chỉ mới là một bé gái bảy tuổi.
Khó trách cá tính cô lại độc lập kiêncường, thông minh lại có chủ kiến như thế! Một đứa bé lớn lên ở tronghoàn cảnh vậy, bản thân không khôn khéo chút, làm sao sống sót được?
Quan Tử Cần không khỏi đau lòng, mộtphen nhào về phía cô, tới khi phát hiện mình đang làm gì thì đã đem côôm chặt vào lòng rồi!
“Tử Cần?”
“Chờ một chút”. Giọng nói hắn rầu rĩ, mặt vùi vào tóc cô, ôm chặt cô không buông.
Hắn cảm thấy….. rất đau lòng, muốn đem cô ôm chặt vào lòng, thương cô thật nhiều.
Chờ một chút? Phải chờ cái gì? Chờ hắn ăn đậu hủ đến no sao?
Kỳ thực thì cô cũng không phải thật sựmuốn giãy dụa, cô còn đợi hắn ôm một cho đủ rồi mới lành lạnh hỏi: “ Ôm thật sự rất thuận tay, có phải muốn sờ xuống thêm một chút nữa?”
Nếu không lên tiếng, nói không chừng tay kia của hắn đang sờ qua sờ lại tấm lưng trần cô, còn muốn đi xuống tháo luôn cả nội y.(Anh này ~~)
“ A!” Hắn kinh hô một tiếng, cả người như ở trong mộng mới tỉnh, chợt nhận ra mình làm cái gì, vội vội vàng vàng đẩy cô ra. “Không phải, không phải, tôi, tôi không phải, không phải……” Không phải muốn ăn đậu hủ của chị.
Trời ơi! Hắn xem cô như là bao cát ném lại trên giường?
Đồng Thư Nhã bị cảm còn chưa hết, lại bị ngã đến đầu choáng mắt hoa, nhất thời không phát ra được âm thanh nào.
“Học tỷ……..” Giật mình khi thấy bản thân dưới tình thế cấp bách lại làm ra cái chuyện ngu xuẩn gì, tiếng gọi thật là chột dạ.
“Quan Tử Cần, tôi rốt cuộc làm gì không vừa mắt cậu?” Cô thật bất lực, bất lực hỏi.
Dẫn cô đi hóng gió, hại cô bị cảm mạo, lại thừa dịp thân thể cô không khỏe, coi cô như là một bao rác đem quăng……..
Sau đó, chuyện ngắm cảnh đêm hại con gái nhà người ta bị cảm mạo thật nặng, bị các anh chị cười thật lâu.
“Trời ơi, làm sao có chuyện mắc cười như vậy? Học tỷ nhà ngươi thật đáng thương, thật đồng tình với cô ấy”.
Quên đi, muốn cười thì liền cho bọn họcười, ít nhất học tỷ không giận hắn….. mặc dù hắn không cho rằng đây làcông lao của cảnh đêm.
Vừa mới bắtđầu, hắn theo đuổi thật là vất vả, học tỷ không chịu để ý đến hắn, sauđó hắn cũng không rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho cô sẽđối với hắn mỉm cười, để cho hắn nắm tay cô, hẹn cô đi nơi nào cô đềunói được, hắn không cần thật vất vả đuổi theo ở phía sau cô, bởi vì cô đi nơi nào đều nói cho hắn biết, sẽ không để cho hắn tìm không đượccô.
Trên cảm giác, thật là giống như trong trí nhớ trước kia giống nhau….. Không đúng, là so với trước kia còn tốt hơn!
Mặc dù, hắn giống như đã làm không ítchuyện ngu xuẩn, nhưng mà cô chưa bao giờ tính toán so đo, chỉ là cườicười, thật dịu dàng bao dung hắn, cho nên hắn cảm thấy, hắn nhất địnhphải thật nghiêm túc, thật thận trọng làm một chút việc của người theođuổi nên làm. Nếu không, hắn cảm thấy cô thật thê thảm, thật là ủykhuất…..
Hắn chạy đến hỏi mọi người, muốn làm thế nào mới khiến cho nữ sinh có cảm giác hạnh phúc vì được theo đuổi, thậm chí hắn còn thận trọng ghi lại bí quyết vào sổ tay………
“Tên ngốc nhà cậu dạo gần đây uống lộn thuốc sao?” Tan học, bạn học một bên thu dọn sách giáo khoa, sổ tay, rồi đột nhiên quăng ra một câu này.
Đồng Thư Nhã nhún nhún vai “Cậu nhìn thấy hắn có lúc nào thì bình thường qua?” ( Vậy mà chị thik đấy, ta ganh tỵ với chị này ghê! ^^)
Nói cũng đúng.
Rõ ràng IQ bình thường, vậy mà trên danh sách nhận học bổng còn thường xuyên xuất hiện ‘đại danh’ của hắn, hếtlần này tới lần khác cách thức suy luận của hắn khác hẳn với ngườithường, có khi lơ đãng, lại làm ra một số chuyện mà người ta không thểnào ngờ đến. Hai năm nay nhìn đôi tiểu tình nhân này đóng vai diễn của loại khúc tình ca, đủ để khiến người bên cạnh cười đến no cả bụng.
“Vậy bây giờ đang diễn đến đoạn nào rồi?” Một vị bạn học vô cùng để ý xem có thể hay không theo kịp nội dung của vở kịch.
“Tớ nghĩ, đại khái là diễn tới đoạn nam nhân vật chính theo đuổi khúc quân hành đi” Nhân vật nữ chính rất là có lòng tốt cho biết tiến độ.
“Đã sớm muốn đem cả người cho hắn, còn cần theo đuổi?” Còn muốn diễn nữa! Kịch bản là người nào viết? Người xem muốn kháng nghị.
Đồng Thư Nhã chỉ cười, không đáp.
Chưa nói ra, chỉ là muốn nhìn xem một chút, hắn sẽ làm ra những chuyện gì.
Tuy rằng thực ngốc, nhưng cảm nhận đượchắn thật dụng tâm theo đuổi cô. Ở trong quá trình theo đuổi này, cô cảmthụ được tình ý thật tình độc nhất vô nhị.
Cảm giác như vậy, rất tốt.
Có đôi khi, người yêu mong đợi nhất,không phải là một câu thổ lộ ‘ Anh yêu em’, mà là trước khi chưa bày tỏtình yêu, cảm giác tốt đẹp mờ mịt mông lung, loại cảm giác như gần nhưxa bao hàm dư vị chua chua ngọt ngọt.
Tan học, cô đúng hẹn đến bãi đậu xe họcsinh chờ hắn, bọn họ đã hẹn đi Lão Nhai nước ngọt dạo phố, đi cầu tìnhnhân một chút……. Đương nhiên, vẫn là đề nghị của tên ngốc kia rồi!
Đi cầu tình nhân a……A, nghe qua cũngkhông tệ! Bến tàu Ngư Nhân ban đêm cũng rất thích hợp cho đôi tình nhân, nắm tay đi dạo dọc theo bờ biển, có lẽ còn có thể dẫn hắn đi uống huân y thảo trà sữa mà lần trước uống không thành.
Quan trọng là, bây giờ thời tiết đã ấm lại một chút, chắc là sẽ không bị cảm nặng nữa!
Hắn cuối cùng đã làm đúng một chuyện. Lần này không biết ở sau lưng hắn là vị quân sư nào dạy cho?
Cách giờ tan học của hắn còn có nửa giờ, cô ngồi dựa vào trên xe máy của hắn, đương nhiên là cô không giống cáithiên binh nào đó, dựa đến xe máy tạo thành hiệu ứng ngã thành mộtđoàn………..cô cầm sách mượn của thư viện đọc giết thời gian.
Phía sau có một cái bóng dáng hướng tớigần cô, cô đã sớm nhìn thấy bóng dáng dưới mặt đất. Lấy tính cảnh giáccao từ nhỏ đã được dưỡng thành của cô, thân thủ sứt sẹo như vậy vốnkhông phải là đối thủ của cô? Cô không đả phá, cũng không làm ra độngtác gì, mặc cho tay của hắn từ phía sau vươn ra ôm lấy eo của cô, để hắn đánh lén thành công.
“Có phải chờ đã lâu?”
Cô quay đầu nhìn lại, nở nụ cười nhẹ nhàng với hắn. “Không, vừa mới tới mà thôi!” Thật thuận tay kéo áo khoác cho hắn, giúp hắn điều chỉnh khăn choàng cổ.
“Ngẫu nhiên làm một chút hànhđộng nhỏ thân mật, như là nắm tay cô ấy, bất ngờ ôm eo cô ấy, nếu cô ấycười với em, thì đó chính là trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Nếu không,thì em nên chuẩn bị tâm lý, bị một cái tát hoặc là một cú ném qua vai”.
Đây là chị cả dạy hắn, vẫn là con gái biết tâm tư con gái.
Thứ cô cho hắn, là mỉm cười ngọt ngào, không phải là một cú ném qua vai!
Trái tim hắn nóng lên, cảm động đến càng thêm ôm chặt eo cô.
“Làm sao vậy?” Cô không hiểu hỏi, nhưng lại không giãy thoát.
Chị cả vừa nói những lời này, hắn liềnnhớ lại, kỳ thực trước đây cô cũng làm không ít những loại hành độngthân mật nhỏ này với hắn nha, như là vén vén tóc cùng với choàng khănquàng cổ, còn có thể đem đồ ăn hắn thích gắp đến trong chén của hắn, hắn chưa từng nghĩ đến muốn cự tuyệt, cho nên thì ra trước kia hắn đã sớmthích cô sao? Mới có thể tự nhiên như vậy nhận lấy động tác tri kỷ củacô.
“Không có việc gì”. Hăn nhếch miệng cười vui vẻ, lấy chìa khóa ra khởi động xe “Đi thôi, đi uống nước”.
Đồng Thư Nhã hồ nghi liếc nhìn hắn: “Tâm trạng cậu có vẻ rất tốt?”
“Đúng vậy” Nổ máy xe chạy.
Phốc….. chân ga vừa đạp, xe máy liềnchạy về phía trước, mà cô vừa mới nâng một chân lên, dùng một loại tưthế cực kỳ xấu hổ đứng. ( Ý là chị này còn chưa lên xe, mới nhấc chânđịnh leo lên thì a này cho xe chạy, chị ‘đứng hình’ tại chỗ.)
“Quan Tử Cần” Cô dởkhóc dở cười, lên tiếng gọi lại người nào đó vẫn cho xe máy chạy băngbăng về phía trước. Chỉ biết rằng muốn hắn một ngày không làm ra chuyệngì buồn cười ngu ngốc là không có khả năng.
Di? Cô còn chưa có lên nha!
Cười gượng hai tiếng, cho xe máy chạy trở về.
“Cậu đang hưng phấn cái gì? Trúng xổ số?” Cuối cùng cũng ngồi ổn định ở phía sau, cô tức giận hỏi.
“Học tỷ, chị biết rõ đó là chuyện không có khả năng mà!” Biết rõ vận khí của hắn xui xẻo đến cực điểm, không trúng quá một lầncòn chưa tính, ngay cả chọn mua sáu chữ số, một số thậm chí còn khôngcó xuất hiện mới gọi là bi ai.
Dù sao trời sinh hắn ra là không có tàivận, ngay cả thầy bói còn nói cả đời này của hắn cũng sẽ không có số đại phú đại quý. Đã sớm không có chờ mong!
ất quá…….. Giống như từ sau khi quenbiết học tỷ, những cái xui từ trên trời rơi xuống này hình như tỷ lệphát sinh càng ngày càng ít, đặc biệt là thời gian này lại càng hàilòng như ý đến không thể hơn được nữa!
“Tử Cần, tôi đã nói cho cậu chưa, thật ra, ba tôi cũng từng coi số mạng cho tôi rồi!”
“Di, thật vậy chăng?” Thế cô có thể hay không đại phú đại quý? Có tài vận hay không? Vẫn là cùng với hắn giống nhau đều xui xẻo như vậy?
“Ông nói, tôi có số giúp phu vận( dượng phu ích tử)” Người con trai được cô lấy, cuộc sống sẽ thật bình an trôi chảy. (Chị lấy anh cho anh đỡ xui đi, tội nghiệp bé Cần mà!)
“Ừ.” Cực độ tán thành. Khó trách gần đây một đống chuyện xui xẻo không có tìm đến hắn.
Cô bật cười, gõ nhẹ lên cái đầu đội nón bảo hiểm của hắn. “Cậu gật đầu cái gì đây?”
“Tôi cảm thấy rất có đạo lý nha, học tỷ là người rất tốt, người con trai nào tương lai có thể lấy đượcchị thì rất là có phúc khí” (a Cần biết nịnh đầm ghê)…….. Không biết………. hắn có hay không có cái phúc khí kia cưới được cô?
Tên ngốc này, cũng nói được lời ngon tiếng ngọt sao? Quả nhiên là được một đám quân sư quạt mo dạy dỗ có khác mà!
Trong lòng giống như là ngâm trong nước đường, so với mật còn ngọt hơn, cô lặng lẽ siết chặt hai tay, chặt chẽôm eo của hắn, cả người dựa sát vào trên lưng hắn, phảng phất tựa như dù cho đi đến chân trời góc biển, cô cũng sẽ cùng đi với hắn!
Quan Tử Cần không phải là người chết,cũng không phải là cái đầu gỗ, đương nhiên là có cảm giác. Cô cả ngườiđều dựa đi lên như vậy, hắn thậm chí còn cảm giác được, dựa sát trênlưng hắn là thứ mềm mại làm cho người ta mơ màng vô hạn.
Đòi mạng, này, này quá kích thích!
“Tử Cần, sao cậu không nói lời nào?”
“Không, không có gì” Thanh âm quẫn bách.
Xúc giác trên lưng, vô cùng mãnh liệt a. Dáng người của học tỷ rất tốt………
Đồng Thư Nhã nghiêng đầu, nhìn ở bêndưới nón bảo hiểm, thấy bên tai hắn hồng thấu, không cần đoán cũng cóthể xác định chắc chắn là cả khuôn mặt cũng đều hồng thấu.
A, hắn đang ngượng ngùng!
Thật đáng yêu, nam nhân thanh thuần ngây thơ a!
Nhưng mà bạn có biết, con người thường vui quá hóa buồn không!
Cô còn chưa kịp mở miệng nói thêm cái gì……..
“A, Tử Cần, cẩn thận……. oa…..” Cô kêu thảm thiết.
Đúng vậy, không sai, rõ ràng! Bọn họ ‘ Té xe’!
Rõ ràng chính là nguyên một con đườngcái rộng thênh thang, cũng không có người với xe gì, cũng không phải vì tránh con mèo hay con chó gì, cả một con đường dành cho hắn chạy, vậymà hắn vẫn leo lề.
Thần kỳ nhất là, người bị thương như cũ vẫn là cô, mà hắn lại hoàn toàn lông tóc vô thương ( không có chút tổn hao gì)
Kế tiếp chuyện cảm nặng, Đồng Thư Nhãnhìn lại chân trái thảm hại được bao thạch cao của mình, cô không biếtnên nói gì, ngay cả khí lực để thở dài cũng không có.
Mà cái kẻ gây tai họa ở đằng trước kia, đầu cúi xuống cơ hồ sắp đụng phải sàn nhà, hoàn toàn không có mặt mũi nhìn cô.
“Tử Cần, lại đây”
Hắn ngoan ngoãn tiến lên, chuẩn bị tinh thần để hứng chịu tức giận của cô.
Hắn hại cô bị thương, chân đang yên yênđẹp đẹp lại té thành như vậy, hắn nghĩ, bất luận kẻ nào cũng sẽ tức giận đánh hắn mấy đấm.
“Cởi áo khoác”
Ừ, cởi áo khoác thì đánh có vẻ đau, hắn ngoan ngoãn cởi.
Đồng Thư Nhã kéo cao ống tay áo của hắn bắt đầu kiểm tra, thấy ở chỗ khuỷu tay bị trầy da, cô không khỏi giương mắt nhìn hắn “Cậu không phải nói là không bị thương?”
“Ách” Thật sự không có phát hiện, cô vừa mới nói ra hắn mới bắt đầu cảm giác được đau.
“Chậc, thần kinh không ổn định” Cô hơi bất đắc dĩ, quay đầu nói: “Y tá tiểu thư, phiền toái chị giúp em xử lý kiểm tra miệng vết thương của hắn một chút”
Sau khi dùng thuốc sát trùng chống viêm, y tá giúp hắn bôi thuốc nói hắn “Bạn gái em rất thương em đấy!”
Hắn cười gượng “Còn không phải, tuy nhiên em đang tích cực theo đuổi!”
“Cố lên a, cô gái này đối với em không tệ, em mà theo đuổi được mà nói thì em sẽ rất tốt số”
“Em cũng cảm thấy như vậy” Chính là không biết, cô còn muốn cho hắn theo đuổi không? Hắn lại làmchuyện ngu xuẩn, hơn nữa, còn hại cô thiếu chút bị té gãy chân…….
Nhưng mà, cô từ đầu đến cuối đều khôngmắng qua hắn một câu, ngay cả nhăn mặt cũng không có. Còn hắn thì ngược lại hổ thẹn gần chết!
Bởi vì chân cô bị thương có điều bấttiện, nên hắn xin phép với ký túc xá cho ở bên ngoài tạm trú một thờigian, dọn đến chỗ cô ở để tiện chiếu cố cho sinh hoạt cuộc sống hằngngày của cô, có thể thấy rõ sau đó hắn rất có thành ý bồi thường.
Bạn học của cô sau khi biết được bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ, không có lương tâm cười gục ở trên bàn “Ông trời của tôi! Tiểu học đệ quả thật là quỷ xui xẻo nha”
Từ sau khi Thư Nhã quen biết hắn, gặpthật là nhiều tai nạn, đầu tiên là vì hắn mà trăm năm mới cúp tiết mộtlần, thế nhưng lại vừa hay là ngay lúc đó lại có điểm danh, rồi lại đếnbị cảm nặng, bây giờ ngay cả chân cũng đều bị thương đến………..
“Qủy xui xẻo là để cậu kêu sao?” Đồng Thư Nhã lành lạnh quăng ra ánh mắt cảnh cáo. Nam nhân của cô, sao có thể mặc cho người ta tùy ý cười nhạo được chứ?
“Tương Doanh học tỷ cũng không nói sai………” Hắn rất tự mình hiểu lấy, anh chị nhà hắn sau khi biết chuyện, cũng là cười đến té ghế, thẳng kêu hắn là thiên binh đến không thể tin được.
Vì sao hắn nói chuyện yêu đương, lại gây ra nhiều trò cười như vậy?
Bọn họ bây giờ, đều nhất trí đồng tình ‘ Học tỷ của em’, cô gái này thật là thê thảm………
Muốn cố gắng mà nói chuyện yêu đương một lần, hắn lại đem đến nhiều tai nạn và khó khăn như vậy, thế nhưng cònkhông có đem cô dọa chạy. Đúng là dũng khí có thừa, nên đem bằng khenđại biểu người tốt việc tốt trong ban tặng cho cô……..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.