Chương trước
Chương sau
“Ừ!” Kiếm Quỷ lên tiếng, phía sau 30 người đột nhiên trồi lên thân ảnh của hắn, hắn tùy tiện chọn đại một mục tiêu rồi hung hăng tung một cái Bối Thứ.

Lần này không thể giết chết đối thủ trong nháy mắt, khi đối phương nhanh chóng lộn lại, Kiếm Quỷ đã lùi về hướng bên kia. Lại có mấy người nhảy khỏi trận hình muốn đuổi theo, Vân Tương vội vã hô to: “Ổn định, không cần đuổi, đừng để hắn có cơ hội áp sát lần nữa.”

Mấy người đó nghe lời ngừng bước chân, oán hận phun nước bọt về hướng Kiếm Quỷ, bắt đầu khiêu khích bằng ngôn ngữ: “Tới đi! Tới nữa đi!”

Kiếm Quỷ không thèm để ý, khoé miệng Hàn Gia Công Tử thấp thoáng nụ cười nhẹ, nói ở trong kênh: “Thiên Lý, đến phiên cậu.”

“Ừm.” Cố Phi lau kiếm, “Chiến đấu lập tức kết thúc!”

– Chiến đấu sẽ lập tức kết thúc!

Cố Phi nhảy ra từ chỗ đất trũng dùng để ẩn thân, tốc độ cao phóng tới trận hình vuông của đối phương. Toàn bộ cung tiễn thủ bên kia đã được điều đi đối xạ với Ngự Thiên Thần Minh rồi, lúc này Cố Phi xông tới nhất thời không ai có thể công kích chặn lại.

Bốn người chủ động nhảy ra đón tiếp, đội trưởng Vân Tương lại phát lệnh: “Không cần di chuyển, chờ hắn đến gần rồi vây quanh hắn.”

“Vây moé gì! Không thấy người ta là pháp sư sao?” Một trong bốn người giận dữ nói.

Vân Tương ngẩn ra, dụi dụi con mắt: “Pháp sư? Pháp sư mà làm sao chạy nhanh vậy?”

Bốn người khinh bỉ sâu sắc nhất với tên đội trưởng này, cả đám phóng về hướng Cố Phi.

“Đừng lên! Pháp sư mau oanh tạc hắn!” Vân Tương cuống cuồng nói.

Đáng tiếc bốn người này căn bản không hề nghe hắn nói, trong lòng nghĩ đối phó một pháp sư cần gì bày vẽ chứ? Cứ như vậy pháp sư phe mình cũng muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, sợ tung pháp thuật phạm vi lớn sẽ nổ luôn cả bốn người kia, muốn ném pháp thuật đơn thể, bốn người đang chạy trước mặt cũng vướng tay vướng chân, không cẩn thận là sẽ đập trên người bọn họ.

Bất quá đền cùng vẫn ra tay, nhìn kĩ khe hở giữa bốn người rồi ném pháp thuật qua Cố Phi. Sử dụng Liêu Châu Hoả Cầu, cũng có dùng kỹ năng cấp 40 Băng Toàn Phong của pháp sư thuỷ hệ.

“Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!” Mắt thấy bốn người nghênh đón, Cố Phi sắp va vào pháp thuật hoàn thành ngâm xướng, lập tức xuyên qua bốn người cùng với Liên Châu Hỏa Cầu và Băng Toàn Phong bay tới đây, vọt tới sau lưng bốn người họ.

Mấy tên vẫn ở trong trận hình đều thấy rõ ràng, nhưng bốn người kia hoàn toàn không biết mà! Chỉ thấy Cố Phi vốn vọt tới trước người mình cứ biến mất vào không khí như thế, còn đang mờ mịt đây này, các đồng đội phe mình sốt ruột ở phía sau đồng thanh hò hét: “Phía sau, phía sau!”

Bốn người còn không kịp phản ứng là chuyện gì, chỉ quay đầu lại theo bản năng nhìn xem người nào đang kêu. Nghênh tiếp bọn họ chính là một kiếm vót ngang qua trước mặt từ Cố Phi. Thân kiếm hiện lên ánh lửa của Song Viêm Thiểm, lau qua cổ ba người.

Hiện tại Cố Phi cũng học gian trá mất rồi. Ngâm xướng pháp thuật kỳ thực chỉ yêu cầu độ chính xác, rõ ràng, không có yêu cầu cường độ decibel (dB) cao hay thấp gì. Thời điểm ra dáng thì có thể lớn tiếng la hét, nhưng khi muốn đánh bất ngờ, nhỏ giọng thầm thì chút là được, hiệu quả pháp thuật vẫn như cũ thôi.

Cố Phi sử dụng kiếm pháp ngày càng không cố kỵ gì, ngay cả chiêu thức cắt cổ tàn nhẫn thế này đều thi triển. Loại chiêu thức sắc bén quá mức như thế sau khi Cố Phi luyện thành cơ bản chưa từng dùng tới. Cho dù là hiếm được dịp so chiêu cùng người nào đó, mọi người dùng kiếm gỗ cũng sẽ không sử dụng loại chiêu thức ấy. Theo như lời của cha Cố Phi: Thi đấu so tài, là so võ công, không phải sống chết!

Nhưng ở trong game online vừa vặn đúng là so ai sống ai chết, hơn nữa lại còn chết ảo, còn gì tuyệt vời hơn thế này nữa. Bắt đầu sử dụng những cấm kỹ này, Cố Phi thi triển động tác võ công trở nên càng nhiều. Thủ đoạn công kích phong phú, tự nhiên càng mạnh hơn trước nữa, loại mạnh mẽ này, người không phải dân học võ như đám Kiếm Quỷ cũng không nhìn ra.

Ba người bị lau cổ liền tru diệt tại chỗ. Trong số bốn người lao lên còn sót lại một người không phải vì Cố Phi không muốn xử hắn luôn. Thực ra chỗ đứng của bốn người họ có chút rộng, một kiếm này của Cố Phi gọt tới ba người đã đến cực hạn.

Kiếm chuyển hướng, Cố Phi trực tiếp không nhìn một người còn lại kia, phóng về phía trận hình phe địch.

Thời điểm thấy Cố Phi dùng một kiếm xử đẹp ba người thì đám người ấy đã nhốn nháo cả lên.

Đó là người nào?

Vừa mới xảy ra cái gì?

Khoát tay liền khiến ba người ngã xuống đất ăn hành ư?

Trong tay tên đó là kiếm đi? Pháp sư dùng kiếm? Đây rốt cuộc là giống gì!!!

Trong đầu của tất cả mọi người đều vô số dấu chấm hỏi. Nhưng Cố Phi đã nhanh chân đánh tới, đám người vội vã ném pháp thuật về phía Cố Phi.

Cố Phi vừa chạy vừa vung kiếm, bóng kiếm lập loè, toàn bộ những quả cầu nhỏ có tác dụng theo dõi đều bị hắn bổ từng cái một làm nổ tung. Ở giữa nhiệt độ toả ra từng đám lửa đỏ, Cố Phi né tránh pháp thuật có uy lực cao khác như Liên Châu Hỏa Cầu, không hề giảm tốc độ mà liều chết lao đến.

“Dùng pháp thuật phạm vi lớn!” Vân Tương cuống cuồng hô to.

“Dùng pháp thuật phạm vi moá gì! Tốc độ nhanh như vậy, pháp thuật phạm vi lớn cũng không đánh trúng nổi!” Nhóm pháp sư bất mãn quát ngược lại Vân Tương.

Bên này còn đang không biết làm sao, thời gian CD Tiềm Hành của Kiếm Quỷ bên kia đã kết thúc, lần nữa biến mất ngay dưới mí mắt mọi người.

“Ôi ôi!” Mấy người phụ trách giám thị Kiếm Quỷ hoảng hốt, vội kêu to: “Pháp sư mau tới đây, đạo tặc Tiềm Hành rồi.”

“Đang bận này!” Tập thể pháp sư bên kia đang bận đánh Cố Phi, căn bản không có tâm tư phản ứng bên này.

“Đm [1]! Vừa rồi muốn lên thì không cho. Bây giờ hắn núp rồi, làm sao giờ hả?” Mấy người quay qua hét vào mặt Vân Tương luôn rồi.

[1] Nguyên văn là ‘MLGB’.

Đang lúc nói chuyện, cung tiễn thủ trong đội hình bên kia có một luồng ánh sáng trắng nhấp nhoáng. Ngự Thiên Thần Minh chỉ có kỹ năng Thư Kích mới có năng lực giết người trong một chiêu, đáng tiếc phải 45 giây mới có thể bắn ra một mũi tên, hơn nữa loại kỹ năng có lực giết mạnh này tính ra cần thời gian cũng khá dài.

Dưới cục diện đối xa bị nhiều người áp chế, Ngự Thiên Thần Minh khó khăn lắm chỉ mò được cơ hội như thế, một mũi tên bay tới, lập tức giết chết một người trong chớp nhoáng.

Vài tên cung tiễn thủ nhất thời nổi giận, giận mà trút hết lên người Vân Tương như bao kẻ: “Mau phái người đi chém hắn đi! Đối xạ thế này là muốn bắn tới khi nào hả?”

Vân Tương bị mắng đến mức không biết làm sao mới tốt. Thật vất vả lắm mới ghép đám người năm bè bảy mảng này lại. Kết quả lại bị Ngự Thiên Thần Minh ám sát từ xa, Kiếm Quỷ Tiềm Hành không rõ tung tích, còn có cảm giác áp bách từ Cố Phi bên này chỉ trong chốc lát sẽ giết tới trước mặt, làm cho cả đám đều không cảm thấy an toàn.

Dưới tình thế không có khả năng xử lý ba người, mau chóng tìm được cửa phát tiết cảm xúc trên phe mình. Bắt đầu chỉ trích đội trưởng Vân Tương, phạm vi sẽ khuếch tán rộng cực nhanh. Nhóm pháp sư bên này kêu cung tiễn thủ chặn Cố Phi, đạo tặc bên kia kêu pháp sư đi ném pháp thuật oanh tạc Kiếm Quỷ, cung tiễn thủ lại đang sai bảo đạo tặc đi đánh lén Ngự Thiên Thần Minh ở xa. Mọi người đều tin tưởng phán đoán của mình là chính xác nhất và sáng suốt nhất, ai cũng không chịu nghe ai, nhất thời hỗn loạn vì tranh chấp nội bộ.

Tên đạo tặc kêu gào gọi pháp sư hung nhất bị Kiếm Quỷ áp sát rồi thọc mạnh một đao; cung tiễn thủ gào to nhất bị Ngự Thiên Thần Minh phóng một mũi tên ghim ngay trán; mà Cố Phi cũng đã vọt tới phụ cận, đâm kiếm loạn giết một đám pháp sư đang bị gần người chưa biết phải làm sao một hồi.

Kiếm Quỷ sau khi thọc một đao nhanh chóng lui xuống, Ngự Thiên Thần Minh bắn vào trán đối phương một mũi, chuẩn bị một lần Thư Kích, nắm lấy cơ hội lại xử đẹp một gã, Cố Phi xông tới gần sát không dùng pháp thuật, đã chém mớ pháp sư hô to đau đau.

“Chiến sĩ! Chiến sĩ mau tới đây, đều chết ở đâu hết mẹ rồi?”

“Pháp sư đâu, đạo tặc nọ lại Tiềm Hành nên không tìm được!”

“Đạo tặc đâu, có ai chạy qua chưa?”

Chỉ kêu chức nghiệp nên mọi người đều không nhúc nhích, tất cả họ đều cảm giác dong binh đoàn này của mình thực sự là đoàn thể bết bát nhất thế giới. Vì vậy mọi người bắt đầu kêu gọi bạn bè của mình.

“Tiểu Thuỷ, mau tới đây oanh tạc tên đạo tặc kia!”

“Dã Trư! Mau tới đây ngăn cản gã pháp sư này!”

“Võng Tử, đi, Tiềm Hành qua giết chết thằng cung tiễn thủ kia!”

Đoàn đội 30 người khó khăn lắm mới có thể ghép lại sụp đổ trong tích tắc, trở về cục diện lúc mới bắt đầu trận đấu ai quen ai hợp thành tiểu đội tự chiến đấu dựa vào bản thân. Thế nhưng trong tiểu đội cũng có tranh chấp, người này nói pháp sư kia thật mạnh, giải quyết pháp sư trước; kẻ thì nói đạo tặc thật gian trá, trước hết phải tiêu diệt đạo tặc; có người lại nói tên cung tiễn thủ kia quá hèn hạ, phải tiêu diệt cung tiễn thủ trước.

Các chức nghiệp chỉ e ngại đối thủ bên mình mà yêu cầu bạn mình tiêu diệt người nọ trước, cục diện hỗn loạn như thế này làm gì có bóng dáng chiến đấu gì nữa? Ngay cả Kiếm Quỷ đều nhân lúc đánh lén giết chết thêm một người, phải biết rằng hiện tại lực công kích của hắn căn bản không phải loại có thể giết người ngay trong nháy mắt như Ngự Thiên Thần Minh và Cố Phi.

“Tôi có thể lên rồi đi!” Chiến Vô Thương bên này vẫn bất động như núi, giờ cảm thấy lúc này chính là lúc mình đi thu gặt chiến trường, vì vậy hắn chủ động xin đánh với Hàn Gia Công Tử.

“Anh? Anh lên để làm chi? Tôi thấy ba người họ là đủ rồi mà.” Hàn Gia Công Tử nói.

Chiến Vô Thương mắt trừng to như lục lạc: “Vậy chúng ta rốt cuộc ở đây để làm gì hả?”

“Chúng ta? Chỉ là đứng chính diện thu hút sự chú ý của bọn họ thôi. Sau đó triển khai công kích theo ba hướng từ Ngự Thiên Thần Minh, Kiếm Quỷ và Thiên Lý. Ngự Thiên bắn chết từ xa, Kiếm Quỷ đánh du kích quấy rầy, Thiên Lý tàn sát bừa bãi chế tạo cảm giác áp bách. Tất cả đều rất thuận lợi, cậu không phải đều thấy được sao?” Hàn Gia Công Tử nói.

“Vậy tôi thì sao? Tôi làm cái gì?” Chiến Vô Thương hỏi.

“Anh? Anh ở đây bảo vệ tôi và Hữu Ca nha!” Hàn Gia Công Tử trả lời.

“Đùa gì thế. Tôi muốn giết địch ghi điểm!” Chiến Vô Thương nói xong tự mình xông lên.

“Moá, xem náo nhiệt không chịu, lại muốn lao động tay chân, chỉ số thông minh của mấy gã dân đen này tôi thực sự không hiểu được!” Hàn Gia Công Tử lẩm bẩm một mình, nhưng cũng cùng đi theo với Hữu Ca.

Chiến Vô Thương tham chiến khiến mọi chuyện càng thêm giản đơn, vùi đầu Xung Phong đâm thẳng vào đội hình quân địch, sau đó hắn lại thi triển Toàn Phong Trảm ở chính giữa đó, phá tan đội hình đối phương thành từng mảnh nhỏ. Có mấy người mất mạng tại chỗ dưới kiếm của hắn.

Điểm tích luỹ của Chiến Vô Thương thoáng chốc dâng lên không ít, làm hắn vui mừng không thôi.

Mấy người dong binh đoàn Vân Tương đã hoàn toàn không biết làm sao rồi, không kéo có mấy người nhìn tới ngoài trận nhìn tới nơi nay có Hữu Ca và Hàn Gia Công Tử. Một tên kỵ sĩ, một tên mục sư, không thể nghi ngờ đây là đối tượng tương đối dễ bắt nạt. Khó được dịp mấy người họ phối hợp một phen, đột nhiên cùng nhau thoát khỏi chiến trường đánh tới thẳng hướng hai người ấy.

“Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cậu lên.” Hàn Gia Công Tử thờ dài nhìn Hữu Ca, nói thế nào thì kỵ sĩ vẫn có sức chiến đấu hơn mục sư mà. Hữu Ca vốn là không cùng một con đường với đám người chơi như tụi hắn. Lần này tới Thế giới Song Song ngẫu nhiên xài loại hình chức nghiệp phụ trợ, thật sự không có kinh nghiệm thực chiến gì, mắt thấy mấy người kia vẻ mặt hung ác giết tới nơi, trong lòng hắn cũng hơi run rẩy. Đang chuẩn bị nhắm mắt làm liều một phen, đột nhiên có bóng người chợt hiện trước mặt, Cố Phi đã bay tới ngăn ở giữa, hét lớn một tiếng, phóng ra Song Viêm Thiểm cuốn gói hai người đối phương.

Ba tên còn lại kinh hồn bạt vía, quay đầu bỏ chạy, trong miệng còn không ngừng hô to: “Lại tới một tên pháp sư, lại tới một tên pháp sư, giống gã kia như đúc!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.