Cục trưởng Cục công an Trần Thiên Minh nhận được điện thoại của Sở Phàm. Trong điện thoại Sở Phàm nói là đã đặc biệt chuẩn bị một lễ vật cho ông. Trần Thiên Minh sau khi đi đến nhìn thì sửng sốt trong lòng. Cái gọi là lễ vật đặc biệt của Sở Phàm không ngờ chính là một người sống, bốn người chết. Nói một cách chính xác thì là một người còn sống một nửa và bốn người thì đã chết.
Trần Thiên Minh không khỏi nghi hoặc nhìn Sở Phàm, có chút khó hiểu.
Sở Phàm thản nhiên cười, nói:
- Người còn sống này chính là Từ Lãng. Chính một tay hắn đã kéo con trai ông xuống vực thẳm. Ngoài ra bốn kẻ này chính là tay chân của hắn. Trước đây vài ngày chính bốn người bọn chúng đã dùng dao đâm chết A Thiến. Nhưng mà sau này bọn chúng không còn cơ hội dùng dao mà đâm bất kì người nào được nữa.
Trần Thiên Minh nhịn không được mà hít vào một hơi lạnh, trầm giọng nói:
- Cậu, cậu giết bọn họ sao?
- Chẳng lẽ bọn họ không đáng chết sao? Có lẽ tôi cũng có chút kích động, nhưng mà nếu như người ông yêu thương bị những thằng khốn này dùng dao đâm chết, thì trong lòng ông có cảm thấy phẫn nộ không? Huống hồ bọn chúng cũng chỉ là loại tay chân tép riu mà thôi. Người hữu dụng thì quả thực còn chưa chết đâu.
Sở Phàm nói một cách hài hước rồi nhìn về phía Từ Lãng đang ngồi ở trên ghế, cười nhạt không dứt.
Từ Lãng ngồi ở trên ghế nhìn thấy nụ cười và ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554308/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.