Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Sở Phàm đưa Lâm Hiểu Tình vào một quán lẩu Trùng Khánh, gọi món lẩu cá uyên ương. Thật ra món lẩu này cay quá, hắn ăn không quen, nhưng Hiểu Tình là người Tứ Xuyên, ăn rất cay, lại thích.
Người ta thường nói tới Tứ Xuyên mở cửa ra là thấy mỹ nhân. Cũng chẳng sai! Cứ nhìn Lâm Hiểu Tình mà xem, da thịt mềm mại nõn nà trắng như tuyết, dáng người chuẩn không thể chuẩn hơn, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho người khác chảy cả máu mũi.
Lẩu đã đem lên, Sở Phàm bỏ thịt dê, thịt gà, cá thái nhỏ, khoai tây, cây yến mạch lột vỏ và mấy thứ gia vị bỏ vào nồi, ngửi mùi cay nồng của ớt mà khỏi thắc mắc:
- Hiểu Tình, từ bé em ăn cái món lẩu này lớn lên hay sao mà không thấy cay?
- Cay chứ. Nhưng phải cay mới ngon. Chờ tí nữa chín rồi anh ăn thử xem. Ngon lắm!
Hiểu Tình đảo đảo mấy thứ trong nồi, thản nhiên trả lời.
- Thôi vậy, chỉ sợ anh ăn xong toàn thân bốc hỏa. Em tuy da dẻ mát mẻ nhưng lại không thể giúp anh hạ nhiệt ngay lập tức. Anh biết làm thế nào?
Sở Phàm nhìn cô, cười bỉ ổi.
- Đáng ghét! Bây giờ là giờ ăn nhé. Ăn với chả nói. Hừ!
Lâm Hiểu Tinh trách hắn, khuôn mặt hồng lên trông đáng yêu rất mê người.
- Người ta nói ăn nhiều ớt là mọc mụn, mà xem làn da bóng loáng mịn màng của em, có giống như bị mọc mụn đâu nhỉ?
- Cái gì mà giống như?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554275/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.