Dịch: Vích
Nguồn: VGT
Sau một lúc đi dạo với Trầm Mộng Lâm, Sở Phàm nói:
- Sắc trời cũng không còn sớm nữa, anh cũng phải trở về biệt thự Lam Hải đây. Em đi cùng nhé, ở lại ăn cơm chiều luôn.
- Cũng được, chúng ta đi thôi, để em lái xe ra.
Trầm Mộng Lâm nói, trên mặt cô thoáng ửng hồng.
Sau đó hai người lái xe như bay về biệt thự Lam Hải, về tới nơi thì cũng đã bảy giờ tối, mới vào đến cửa, nhị tiểu thư đã lao ra hào hứng đón, nàng mỉm cười, khuôn mặt tươi phơi phới, chưa thấy người đã thấy tiếng
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh đã về rồi à? Ồ, Tiểu Lâm, thế nào lại đi cùng với Tiểu Ngốc Ngốc vậy?
- Trên đường tôi gặp Tiểu Lâm nên cùng về chung
Sở Phàm thấy nhị tiểu thư thì cảm thấy rất thân thiết, mới có hai ngày không nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà thấy như đã mấy đời rồi.
- A, đúng rồi, Tiểu Ngốc Ngốc, sao anh không mời chị Lâm Mộng Kỳ đi về cùng? Tôi dặn anh còn chưa kỹ sao?
Nhị tiểu thư hỏi
- Lâm Mộng Kỳ vừa quay lại công ty, trong công ty còn có việc cần giải quyết. Để lúc nào cô ấy rảnh thì tôi sẽ mời cô ấy tới, được không?
Sở Phàm nói
- A, ra vậy hả?
Nhị tiểu thư nói, vẻ đầy tiếc nuối.
- Tiểu Sở, đã về rồi à?
Tiếng nói ngọt lịm ôn nhu của đại tiểu thư truyền đến, rất dễ nghe
Sở Phàm ngẩng đầu nhìn, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554224/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.