Sở Phàm tắm rửa xong liền gọi điện cho Kỷ Thiên Vũ. Hắn biết hắn có thể sớm ra khỏi đồn cảnh sát là nhờ có Kỷ Thiên Vũ ở bên ngoài tác động.
- Alo, Tiểu Sở hả? Cháu về tới nhà rồi hả?
Kỷ Thiên Vũ nhận điện thoại, nói.
- Vâng, cám ơn chú Kỷ đã giúp cháu được thả ra sớm.
Sở Phàm nói.
- Ha ha, Tiểu Sở, lần này xem như cháu đã gây ra một vụ lớn rồi đó. Đánh gãy cả hai chân con trai của Cục trường Cục Tài chính. Lúc chú nghe xong tin này cũng không kinh ngạc mấy, bởi chú biết cũng chỉ có cháu mới có gan làm chuyện này!
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Lúc ấy là cháu nhất thời xúc động lỗ mãng, lại đem phiền toái tới cho chú. Mong chú tha lỗi cho cháu.
Sở Phàm chân thành nói.
- Đừng nói vậy. Thằng nhãi Lâm Phong này chú cũng nghe tới rồi. Kiểu sống của nó chú cũng rõ. Cháu đánh gãy chân nó còn coi là nương tay cho nó đó. Nhưng chuyện này Lâm Vĩ xử lý cũng thật kỳ quái. Cháu đánh gãy chân con lão, lão không kiện cháu mà ngược lại còn chủ động hòa giải với chúng ta. Trong ấn tượng của chú, Lâm Vĩ không phải là người khoan hồng độ lượng, mà Lâm Phong lại là cái loại thù dai. Cho nên cháu về sau phải cẩn thận đề phòng.
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Thực ra Lâm Phong định làm cái gì cháu đều rõ cả. Hắn không muốn truy cứu chuyện này là không muốn để cháu ngồi tù, bởi vì hắn muốn trừ khử cháu.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-chien-bao-tieu/1554170/chuong-159.html