Nói chuyện với nhau đôi ba câu, tâm tình của hai người trở nên tốt hơn, cách nhìn về cuộc sống này cũng thoáng hơn vài phần. Cuộc sống mà, chúng ta không thể chống lại được nó vì vậy chỉ có thể thuận theo nó mà thôi, cũng giống như một thiếu nữ bị một tên đại hán cưỡng hiếp vậy, không thể làm gì khác ngoài việc nằm yên và cảm nhận. Mặc dù trong lòng có vạn lần không muốn đi chăng nữa.
Tiếp đó hai chủ tớ xâm nhập sâu vào bên trong sa mạc, có điều chủ tớ hai người Xuân Đức cùng Tiểu Hắc còn đi chưa được bao xa thì liền nghe đến âm thanh kịch chiến.
“ Ầm ầm ầm….”
Ma lực cuồng bạo thổi tung cát đen bên dưới sa mạc hình thành nên các trận bão cát đáng sợ.
Cảm nhận được ma lực này thì Xuân Đức không khỏi nhướng mày nói:
“ Xem ra có người còn đến trước cả hai người chúng ta đấy, xem ra bảo tàng Tiểu Hắc ngươi lưu lại nơi này bị người phát hiện rồi.”
Tiểu Hắc chém đinh chặt sắt nói:
“ Chủ nhân an tâm, trước lúc Sinh Tử Kiếp hạ xuống, tiểu nhân đã làm ra an bài chu toàn nhất, nếu không phải là tự thân Tiểu Nhân tới thì dù có là cường giả cao giai cũng không thể mở ra.”
Xuân Đức nghe vậy thì gật đầu nói:
“ Như vậy ta liền an tâm, dù sao nơi đây cũng chỉ là Trung Vực mà thôi, cường giả cũng không bao nhiêu. Người có khả năng phá giải được thứ mà ngươi lưu lại hẳn không có ai.”
[ Chú thích: Hạ Vực là chỉ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380926/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.