Chương trước
Chương sau
Vô Địch cười gian mấy tiếng sau đó mới nói:
“ Đùa chút mà, làm gì nóng. Thực ra cũng không có gì cả chỉ là thường thôi.” 
Xuân Đức thấy tên này lại bắt đầu ba hoa chích chòe thì rất có xung động muốn đấm hắn một cái, Xuân Đức liếc hắn không có hảo ý.
Vô Địch thấy ánh mắt không có hảo ý kia của Xuân Đức thì ho khan mấy tiếng rồi nghiêm túc nói:
“ Khụ khụ, nói chính đề, đầu tiên nói về loại dược tề mà ta vừa nghiên cứu ra. Cái này là ta kết hợp sử dụng năng lực Ác Ma Hộ Vệ của ngươi với năng lực hồn nô của Ảnh. Đại khái là người dính phải loại độc dược này sẽ bị khống chế bởi ngươi, lão Hắc cùng Ảnh. Đây là điểm thứ nhất.”
“ Điểm thứ 2 chính là năng lực khi bị dính phải loại độc này, loại độc này là sự kết hợp giữa độc tố bản nguyên của Củ Cải người, hắc ám bản nguyên của lão Hắc với Ảnh cùng sự liên kết của Hỗn Độn Thiên Thủy, sự sắc bén của Hỗn Độn Cương Phong. Vì thế người dính lại loại độc này sẽ có năng lực của bốn loại yếu tố trên, tu vị càng cao thừa hưởng càng nhiều.”
“ Điểm thứ 3 cũng là điểm lợi hai nhất, đám này có thể lây truyền dịch bệnh cho nhau, từ Thiên Vương Tiên Cảnh trở xuống không người có thể kháng loại bệnh dịch này, tốc độ lan truyền thì miễn bàn đi, không tới 10 ngày cả cái Bắc Thần Châu này liền biến thành con rối cho chúng ta. Lúc đó lão Hắc muốn ăn bao nhiêu thì tùy.”
“ À thêm vào một điểm nữa, đám kia nếu bị giết chết thì sẽ bị hạt giống của lão Hắc bên trong thân thể bọn chúng cắn nuốt,sau khi cắn nuốt thì ngươi biết rồi đấy… Hắc hắc… Cái này không cần ta nói ra đi.”
Xuân Đức nghe xong thì trong lòng rung mạnh, hắn biết bệnh dịch kiểu tang thi có sức mạnh có thể nói là vô cùng, vô cùng khủng khiếp, có điều loại bệnh độc trước kia hắn dùng lên tiên giới lại không có hiệu dụng, không ngờ lúc này Vô Địch nghiên cứu ra loại mới càng thêm bá đạo, càng thêm kinh khủng.
Nuốt nuốt nước miếng, Xuân Đức hỏi:
“ Thế nhược điểm bọn nó là gì?”
Lần này lão Hắc nói:
“ Đám này không có trí khôn, tất cả đều phải do ta, Củ Cải ngươi cùng với Ảnh chỉ huy. Nhưng mà an tâm, việc này ta đã tính trước rồi, một hạt giống bên trong mỗi con tang thi kia sẽ là thứ giúp ta khống chế bọn nó, có được hạt giống kia đừng nói chỉ là một châu ngay cả vài châu xung quanh ta cũng có thể điều khiển được, nếu ta tiến hóa thì cả vực cũng không thành vấn đề.”
Nghe vậy thì Xuân Đức trầm ngâm, sau đó hỏi:
“ Nếu như có cường giả Đế cảnh phủ xuống phải làm sao?”
Vô Địch cười lạnh nói:
“ Đế cảnh mà thôi, sợ cái gì, đánh không lại còn không biết chạy, với ta có một diệu kế.”
Kinh ngạc nhìn qua Vô Địch, Xuân Đức hỏi:
“ Diệu kế gì?”
Vô Địch cười âm hiểm nói:
“ Thì lúc đó ngươi cũng giống hiện tại này, gia nhập vào đội kháng ma chiến đấu, dưới thao túng của chúng ta thì ngươi còn lập được nhiều đại công, đám người kia con ban thưởng hậu hĩnh, ngươi lại còn có danh vọng nữa. Việc tốt như vậy con gì.”
Vỗ đùi cái đét một cái, Xuân Đức cười hắc hắc nói:
“ Như vậy để ta lãnh tụ bọn hắn đi tìm cái chết đi. Khà khà. Mà khi nào thì tiến hành kế hoạch đây, ta tự dưng có chút không chờ được à.”
Lão Hắc nói:
“ Lão Huyễn đang dùng đám Ma Sói ở tầng một làm mẫu thể, đợi khi nào số lượng đủ vài tỷ con bị nhiễm lại thả ra bên ngoài. Như thế bệnh dịch mới nhanh lây lan ra được. Mà nói cũng kỳ cục, đám Ma Sói kia bị nhiễm bệnh dịch nhưng lại có con không mất đi lý trí, 10 con thì có 2 con không mất. Có điều bọn nó vẫn nghe chúng ta điều khiển.”
Vô Địch lúc này cũng là nghi hoặc, sau một lúc hắn mới nói:
“ Có lẽ là do Hỗn độn ma khí bên trong cơ thể bọn nó tạo nên tác dụng như vậy. Mà đúng rồi Củ Cải, mi có muốn cho bọn nó lấy nhiễm toàn bộ không, lây nhiễm xong vẫn có thể sinh sản như bình thường.”
Không một chút do dự Xuân Đức liền gật đầu nói:
“ Cho lây nhiễm toàn bộ đi, con nào còn thanh tỉnh thì giữ lại, còn không còn thì cho ra ngoài, dù sao tỷ lệ là 20% cũng là quá cao rồi. Dù 1% cũng được chứ đừng nói 20%.”
Vô Địch cười hắc hắc nói:
“ Biết mi sẽ nói vậy mà nên ta với lão Hắc cũng làm như vậy rồi, chẳng qua là giờ thông báo cho mi cái thôi,mà bọn ta thử trên mấy con Lang Vương trước, 26 con thì có 12 con thành công, hình như bên trong thân thể tích lũy càng nhiều hỗn độn ma khí thì tỉ lệ thành công càng cao ấy.”
Xuân Đức không biết là nghĩ thế nào mà tự dưng nói:
“ Vậy ta thử chút được không?”
Vô Địch bị hắn hỏi câu này thì ngẩn ra, sau đó lắc đầu nói:
“ Mi thì không được rồi, bệnh dịch kia là kích phát tiềm năng thân thể mà thân thể mi cực hạn rồi, tăng lên không được, thất bại thì trở thành thằng ngu còn thành công cũng không được gì, mi cảm thấy có nên thử chút không?”
Xuân Đức nghe thế thì không khách khí nhìn Vô Địch hỏi:
“ Lão nhìn ta có giống thằng ngu không?”
Vô Địch lắc đầu:
“ Không giống.”
Xuân Đức lườm hắn nói:
“ Đã vậy lão còn hỏi câu thiếu muối thế.”
“ Ha ha ha.”--- Lão Hắc cùng mọi người lúc này một trận cười vang. 
Vô Địch biết bản thân bị chơi xỏ, liền không khách khí tung một cước thẳng mặt Xuân Đức.
Vô Địch hiện tại làm sao có thể là đối thủ của Xuân Đức kia chứ,Xuân Đức dơ tay lên liền bắt được chân của Vô Địch. Xuân Đức cười hắc hắc nói:
“ Chỉ thường thôi. Ngày xưa lão còn có thể đánh được ta chứ giờ ta chấp một tay à.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.