Chương trước
Chương sau
Không qua bao lâu thì Xuân Đức cùng mọi người đã tìm được nhà trọ nghĩ lại. Có điều bọn họ còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đều cả kinh, chỉ thấy mặt đất ầm ầm chấn động như là có hàng vạn cự thú khổng lồ đang di chuyển. Từng ngôi nhà bắt đầu đổ sụp xuống.
Mọi người đứng trên mặt đất cũng không vững chỉ có thể bay lên cao, có điều chỉ một số tu sĩ cao giai có thể bay còn lại mọi người đều đứng trên mặt đất, ở trên mặt đất đám tu sĩ cấp thấp một mảnh ngã trái ngã phải, sắc mặt kinh hoàng.
Có người thì vừa ôm cột nhà vừa hét ầm lên.
“ Chuyện gì xảy ra,chuyện gì xảy ra, làm sao có động đất.”
Có người lại nhìn về phía cuối chân trời nơi xa, kinh ngạc nói:
“ Các ngươi nhìn kia, phía cuối chân trời làm sao lại xuất hiện biển máu vậy kia, chẳng lẽ kia là điềm lành báo rằng sắp có bảo vật xuất thế.”
Một người khác thì nghi hoặc nói:
“ Nhưng làm sao ta lại nghe được tiếng thú rống, mà âm thanh này nghe rất quen, giống như là Hải thú.”
Đúng lúc này một tên tu sĩ cao giai hoảng sợ nói:
“ Không tốt, là Hải tộc, Hải tộc thống lĩnh Hải thú tấn công chúng ta, nhanh chạy đi.”
Không ít người lúc này cũng nhận ra được điều gì đó, có người tu luyện nhãn thuật thì cũng đã nhìn rõ bên trên bầu trời biển máu kia là cái gì, cái kia cũng không phải biển máu mà là hàng triệu triệu con “Huyết giao” đang bơi lội bên trong biển huyết khí.
Xuân Đức lúc này đang cùng Sói Mập đứng trên bầu trời, ánh mắt hắn cũng nhìn về phía chân trời nơi xa, lúc này hắn lại nhìn thấy một màn quen thuộc, vô biên Hải tộc mang theo vô tận Hải quái tàn sát tất cả những nơi mà bọn nó đi qua, nơi bọn chúng đi qua biến thành một mảnh tử địa.
Số lượng lần này của đám Hải tộc kia còn nhiều hơn lần trước vài lần, số lượng ước tính rơi vào khoảng gần 60 tỷ con, 60 tỷ con đây cũng là nói về đám Hải thú mà thôi còn chưa tính tới đám Hải tộc vào bên trong.
Đừng nói là chiến đấu, đám Hải tộc kia cơ hồ chỉ cần tiến lên liền đủ tiêu diệt tất cả những thành trì ở vùng ven biển rồi, đi tới thành trì nào thì người bên trong thành trì đó đều bỏ chạy tán loạn không hề có phản kháng nào ở đây.
Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức cũng phải tặc lưỡi, hắn có phần ngạc nhiên khi đám kia trả thù nhanh tới vậy, từ lần trước tới hôm nay cũng chỉ qua vài ngày, vậy mà đám này lại tụ tập được đại quân lớn như vậy rồi.
“ Xem ra hai lần kia triệt để chọc giận Hắc Sa Lĩnh rồi, nhìn khí thế dạng này, sát ý dạt dào như biển thế này thì hắn muốn diệt cả Bắc Thần Châu cũng không chừng, có điều chỉ mấy chục tỷ Hải thú thế này muốn diệt cả Bắc Thần Châu hơi khó à. Không biết đám kia còn có tiếp ứng không.”
Suy nghĩ đến cái gì, Xuân Đức lại kỳ quái nói:
“ Hải tộc tụ tập nhiều Hải thú như vậy không lý gì mấy siêu cấp thế lực đứng đầu của Bắc Thần Châu lại không biết, bây giờ Hải thú lên bờ rồi đám kia lại đang làm cái gì à?”
Sói Mập ở bên cạnh hỏi:
“ Chủ nhân chẳng lẽ lại muốn giết đám Hải thú này sao?”
Lắc lắc đầu, Xuân Đức híp mắt cười nói:
“ Vì sao phải làm như vậy, ta đang ước gì đám Hải tộc này đi tàn sát hết Bắc Thần Châu này nữa kìa, không có lý do gì phải giúp nhân tộc nơi này chống đỡ Hải tộc cả. Hắc hắc. Chúng ta chỉ cần ở một bên nhìn xem kịch vui đợi làm ngư ông đắc lợi.”
Sói Mập nghe vậy lập tức nịnh hót:
“ Chủ nhân anh minh, mà đúng rồi chủ nhân, mấy người Thiên Hoa thì nên làm thế nào đây?”
Lúc trước phát hiện Hải tộc lên bờ tàn sát hàng loạt thì Xuân Đức liền thu thiên hoa vào bên trong không gian vong linh, hắn cảm thấy để cho Thiên Hoa đến Hoan Nguyệt Tông không bằng để nàng cống hiến cho Ác Ma Điện của hắn, dù sao cô gái nhỏ kia là người ra sao hắn biết rõ ràng.
Một mầm mống tốt như vậy lại mang cho Hoan Nguyệt Tông đám nữ yêu tinh hưởng dụng không phải là quá lãng phí sao, vì thế hắn quyết định thu lưu Thiên Hoa.
“ Để cho nàng theo Lam Nguyệt học việc đi, đi theo chúng ta vẫn có tiền đồ hơn đến Hoan Nguyệt Tông nơi kia, dù sao nàng ấy cũng là người cứu giúp chúng ta cũng không nên để nàng ấy chịu khổ, với cái Hoan Nguyệt Tông kia e là sắp bị diệt môn đến nơi rồi.”
Ngay lúc này, Sói Mập kinh ngạc nói:
“ Ồ, nhìn kìa chủ nhân, có một đám nhân tộc cường giả đi ra bọn chúng là muốn làm gì à?”
Nghe Sói Mập nói thế thì Xuân Đức cũng nhìn lại, có điều lúc hắn nhìn lại thì thấy đám cường giả nhân tộc kia đang bị mười mấy tên Hải tộc đuổi giết ở phía sau.
“ Quan tâm tới mấy tên đó làm cái gì, thôi chúng ta đi, đi tìm nơi nào có cảnh sắc tốt một chút, an toàn một chút lại tận hưởng cuộc sống mấy ngày. Gần đây giết chóc có chút nhiều cảm thấy mệt mỏi quá.”
Sói Mập nghe vậy lập tức nói:
“ Vâng. Chủ nhân.”
Tiếp sau đó Xuân Đức lại nằm lên Sói Mập mà ngủ, còn Sói Mập thì hóa thành một vệt kim quang bay về phía ngược lại với đám Hải tộc.
……
Nhưng mà trên đường đi Xuân Đức đột nhiên đổi ý nói:
“ Mập mạp ngươi thấy nếu chúng ta cũng giả nhập vào phe nhân loại, trong lúc bọn hắn đang chiến đấu với hải tộc âm thầm cho họ một đao trí mạng thì sao?”
Sói Mập nghe vậy thì nói:
“ Như thế đám kia sẽ khóc ra máu, đại bại là điều tất nhiên.”
Xuân Đức cười âm hiểm nói:
“ Đám kia nhất định sẽ tạo ra phòng tuyến để ngăn cản Hải tộc, chúng ta gia nhập, sau đó âm thầm đâm cho bọn chúng vài nhát chí mạng, phòng tuyến thất thủ, đám kia liền chết không có chỗ chôn rồi. Hắc hắc.”
Sói Mập cũng là cười lên:
“ Chủ nhân nói phải.”
Xuân Đức lúc này cười lên ha hả nói:
“ Nào đi gia nhập đội quân chống yêu thú, lần này lão Hắc có đủ đồ ăn rồi. ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.