Cả năm người đều ngoan ngoãn giao ra toàn bộ bảo vật trên người, vừa mang ra bảo vật đưa cho Xuân Đức còn không quên nịnh nọt hắn vài câu. Sau đó lại âm thầm quan sát sắc mặt của hắn.
Những việc này Xuân Đức đều nhìn ở trong mắt, có điều hắn cũng không có phản ứng gì quá nhiều, chỉ khẽ nhếch miệng lên cười tà. Hắn cười thì thiện ý mười phần nhưng năm người kia nhìn thấy nụ cười của hắn thì cả người đều mát lạnh. Bọn họ nhanh chóng giao ra bảo vật rồi đi qua một bên đứng vào hàng, đợi Xuân Đức xử lý.
Kiểm kê lại số lượng bảo vật mà mình vừa trấn lột được thì hắn không khỏi nở một nụ cười thỏa mãn, số lượng còn vượt qua cả mong đợi của hắn. Quả là con ông cháu cha có khác, bảo vật trên người nhiều như lông nách.
Nở mộ nụ cười ôn hòa nhìn những người được gọi là thiên tài nơi đây hắn thản nhiên nói:
" Việc tiếp theo không cần ta phải chỉ mọi người chứ?"
Hắn vừa nói ý thì những người nơi đây đều hiểu, ngay lập tức gần một trăm người mang ra linh hồn, để cho hắn tùy ý xử lý.
Thấy đám này thông minh nhanh nhẹn như vậy thì Xuân Đức càng thêm thích ý. Nụ cười trên mặt hắn càng đậm, khẽ thổi ra một hơi, một luồng độc tố bản nguyên thoát ra ngoài, hóa thành vô số con rồng bé nhỏ bám lên linh hồn của những người kia, trong nháy mắt con rồng bé nhỏ kia hòa làm một thể với linh hồn của những người này.
Mọi việc xong xuôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/can-ca-thien-ha/1380244/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.